Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1395: Tới gặp Tiêu Phong

“Môn triều đại hải tam hợp hà thủy vạn niên lưu!” Vi Tiểu Bảo không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra: “Hóa ra Tiểu Huyền Tử ngươi cũng là Thiên Địa...”

Còn chưa dứt lời, Vi Tiểu Bảo đột nhiên cảm thấy cổ rất lạnh, câu nói kế tiếp nghẹn ở trong họng, hắn ta quay đầu nhìn chằm chằm Khang Hy với vẻ mặt hoảng sợ.

Khang Hy lại tức giận nói: “Lâu lắm không gặp, Vi Hương chủ của Thanh Mộc Đường, Bạch Long Sứ của Thần Long Giáo, Vi tước gia của Đại Thanh!”

“Má nó!”

Vương Viễn giật mình. Chuyện Vi Tiểu Bảo có nhiều thân phận Vương Viễn cũng biết một hai, nhưng Vi Tiểu Bảo che giấu rất sâu, nếu không phải nghe Phương Đông Chưa Tỏ nói qua, chắc Vương Viễn cũng không biết.

Tiểu hoàng đế Khang Hy sao mà biết được.

“Ta...”

Khang Hy vừa mới dứt lời, Vi Tiểu Bảo lập tức quỳ gối trên mặt đất lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, nô tài bị ép, từ trước đến nay nô tài đều tận tâm và trung thành với Hoàng Thượng, không hề có ý định phản bội.”

“Hừ!”

Khang Hy hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải trẫm biết ngươi trung thành, bây giờ ngươi đã chết rồi biết không? Thật sự không ngờ tới, ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm!”

Vi Tiểu Bảo khóc lóc thảm thiết: “Nô tài cũng không còn cách nào, lúc trước mấy chục thanh đao đặt ở trên cổ nô tài. Nếu nô tài không làm như vậy, e rằng đã không còn gặp lại người nữa rồi...”

“Trẫm tạm tin ngươi!” Khang Hy nói: “Bây giờ trẫm cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”

“Đa tạ Hoàng Thượng, mời Hoàng Thượng nói...” Vi Tiểu Bảo liên tục cảm ơn.

Khang Hy thản nhiên nói: “Điều mười cỗ đại pháo Thần Võ đi giết phản tặc Thiên Địa Hội!”

“Hoàng Thượng... Ta...” Vi Tiểu Bảo khó xử.

“Sao vậy? Ngươi dám làm trái lời trẫm?” Khang Hy tức giận nhìn Vi Tiểu Bảo, nói: “Ngươi nói xem ở trong lòng ngươi những tên phản tặc đó quan trọng hay là trẫm quan trọng?”

Vương Viễn: “...”

Nếu không phải bản thân ở hiện trường biết được thân phận của Khang Hy và Vi Tiểu Bảo, Vương Viễn còn tưởng rằng là loại phim thần tượng mà Tống Dương hay xem chứ, con mẹ nó cũng quá máu chó rồi đó.

“Ông nội ngươi!”

Thấy Khang Hy quyết tuyệt như vậy, Vi Tiểu Bảo dứt khoát căng da đầu nói: “Ông nội ngươi, ngươi muốn ông đây khó xử! Tiểu Huyền Tử ngươi là huynh đệ của ta, đám người Thiên Địa Hội kia cũng là huynh đệ của ta. Bọn họ kêu ta giết ngươi ta không giết, ngươi kêu ta giết bọn họ, ta làm sao có thể ra tay được? Huynh đệ tốt thì phải nói nghĩa khí, vì sao các ngươi cứ phải khiến ta khó xử chứ?”

“Chuyện này...”

Nghe xong những lời Vi Tiểu Bảo nói, Vương Viễn đột nhiên hiểu ra lý do vì sao tên khốn đáng khinh hạ lưu võ công tầm thường này lại là một trong những vai chính thiên mệnh.

Tuy rằng tên nhãi này có rất nhiều tật xấu, nhưng hắn ta cũng có điểm sáng.

Không giết Khang Hy, bởi vì Vi Tiểu Bảo biết Khang Hy có thể làm một vị hoàng đế tốt, Khang Hy là huynh đệ của hắn ta.

Không giết Thiên Địa Hội, bởi vì Vi Tiểu Bảo biết Thiên Địa Hội cũng không phải là người xấu, chỉ là do chủ nghĩa dân tộc quấy phá, cũng là huynh đệ của hắn ta.

Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng thì cũng muốn bảo vệ huynh đệ, người bình thường rất khó có được sự nghĩa khí này.

“Vi huynh đệ nói đúng!” Vương Viễn nói: “Bệ hạ tội gì phải khó xử hắn ta chứ?”

“Ngộ Si đại sư, nếu ngươi có thể nghĩ ra biện pháp không làm khó Vi Tiểu Bảo, trẫm sẽ lập tức xuất binh tới Tương Dương!” Khang Hy nói.

“Dễ mà!” Vương Viễn cười nói: “Ngươi để Vi huynh đệ mang binh tới Tương Dương... Hắn ta không ở kinh thành, nên làm gì với Thiên Địa Hội, rồi ai làm, còn không phải do hoàng đế ngươi định đoạt sao!”

“Việc này...”

Khang Hy là một người thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của Vương Viễn, vì thế hắn mỉm cười nói: “Được! Vi Tiểu Bảo, trẫm lệnh cho ngươi mang mười đại pháo Thần Võ, năm vạn tinh binh tới Tương Dương chi viện tướng lãnh thủ thành Quách đại hiệp - Quách Tĩnh, không được chậm trễ.”

“Nô tài tuân mệnh!”

Vi Tiểu Bảo bất đắc dĩ đành phải lĩnh mệnh, cùng Vương Viễn xuất cung, sau đó mang theo binh mã đại pháo đi về phía Tương Dương.

Thu phục xong Khang Hy, trạm cuối cùng chính là Đại Liêu, cũng chính là cửa ải khó khăn nhất. Chẳng qua Vương Viễn đã quá hiểu Tiêu Phong, cũng không phải là không có cách đối phó y.

Lúc đi vào hoàng cung Liêu Quốc, Tiêu Phong đang ngồi phê duyệt tấu chương.

Đừng nhìn Tiêu Phong lúc trước chỉ là một tên ăn mày, năng lực lãnh đạo của y vô cùng xuất chúng, dù sao có thể lãnh đạo một đám ăn mày trở nên trâu bò hơn cả môn phái lớn đệ nhất thiên hạ là Thiếu Lâm Tự, tất nhiên không thể nghi ngờ năng lực lãnh đạo của y.

Từ khi kế nhiệm vương vị Liêu Quốc tới nay, Tiêu Phong chăm lo việc nước, tận tâm tận lực với Liêu Quốc. Gia Luật Hoằng Cơ là một kẻ vô cùng hiếu chiến, vốn Liêu Quốc và Đại Tống đều là hai nước lớn có lực lượng ngang nhau, dưới sự thống trị của Gia Luật Hoằng Cơ, Đại Liêu đã trở thành mặt trời lặn ở đằng tây. Nhưng từ khi Tiêu Phong thế chỗ, y đã ban bố rất nhiều hạng mục, chính sách thân dân, tăng gia sản xuất giảm miễn thuế má, chủ động kết giao với những quốc gia xung quanh.

Tất cả đã giúp cho Đại Liêu quốc thái dân an, bá tánh dần dần đầy đủ sung túc, toàn bộ Liêu Quốc vốn vận số đã hết, hiện giờ lại một lần nữa vinh quang toả sáng giống như lúc xưa.

Bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần lòng mang thiên hạ, ăn mày cũng có thể làm một vị hoàng đế tốt.

Bản thân là Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, mấy chuyện này Vương Viễn đều xem ở trong mắt, có đôi khi hắn cũng cảm thấy vô cùng đắc ý vì mắt nhìn người của mình khi để Tiêu Phong làm lãnh đạo.

Và đây cũng là lý do vì sao Vương Viễn không dám tới tìm Tiêu Phong.

Liêu Quốc khó khăn lắm mới được như hiện tại, lúc này lại kêu Tiêu Phong xuất binh đánh giặc, quả thật là có hơi không được ổn lắm.

“Huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?”

Thấy Vương Viễn tới, Tiêu Phong bỏ tấu chương sang một bên, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha nói: “Sư huynh đúng là chúa cứu thế của Liêu Quốc... Bây giờ Liêu Quốc phát triển không ngừng cũng nhờ ngươi cả!”

“Ha ha!”

Tiêu Phong cười nói: “Từ trước đến nay không hề có chúa cứu thế, cũng không có hoàng đế thần tiên gì, nhân dân có thể hạnh phúc, tất cả đều dựa vào chính bản thân bọn họ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận