Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 414: Hồng Thất Công

Trong trò chơi, hiệu ứng võ học phải xem tu vi võ học.

[Kim Cương Bái Tháp] của Vương Viễn có tối đa ba giây vô địch, nhưng dưới tay loại người hung ác như Âu Dương Phong thì chỉ miễn cưỡng đỡ được một hiệp.

Âu Dương Phong đuổi sát theo sau, nhấc tay phải lên, chộp lấy phần gáy Vương Viễn.

Ai ngờ Vương Viễn đột ngột xoay người giữa không trung, tiện tay bốc một nắm cát ném về phía Âu Dương Phong.

Chân khí trong tay áo Âu Dương Phong chấn động, hất rơi đám cát bay đến, mà Vương Viễn thừa dịp lão đỡ nắm cát đứng không vững thì thình lình chống một tay xuống đất, mượn lực đạp cả hai chân về phía lão.

Âu Dương Phong thấy thế bèn nâng tay phải thuận tiện chặn lại.

"Ầm!"

Tiếng va chạm trầm đục vang lên. Lão chỉ cảm thấy cánh tay hơi tê rần, Vương Viễn thì mượn lực lộn nhào về phía trước, lăn xa mấy trượng kéo dài khoảng cách.

"Hơ?"

Vương Viễn đá trúng một cước vào Âu Dương Phong, đồng thời bức lão lùi lại. Độc Cô Tiểu Linh và người chơi áo trắng nọ đều thầm chấn động.

Âu Dương Phong là ai? Thiên Hạ Ngũ Tuyệt đấy! Giai đoạn hiện tại người chơi ở trong tay lão chắc chắn bị giết trong vòng một giây. Hòa thượng này có thể đánh qua lại với Âu Dương Phong, còn đáp trả một cước, má nó đây còn là người nữa không hả?

Tuy nói hòa thượng này rõ ràng nằm ở thế yếu nhưng làm được đến mức này vẫn có thể khoác lác cả đời!

"Cửu Chuyển Liên Hoàn?"

Mà Tống Dương ở cạnh đó nhìn thấy đòn đá của Vương Viễn thì nhíu mày vuốt cằm nói: "Cũng thú vị đấy!"

"Tiểu tử này giỏi! Ngươi được lắm!"

Âu Dương Phong thấy được thân thủ của Vương Viễn thì không khỏi tán thưởng một tiếng.

Mặc dù lão chán ghét tên hòa thượng xấu xí trước mặt này nhưng không thể không thừa nhận, từ trước đến giờ đây là người chơi có bản lĩnh mạnh nhất mà lão từng gặp.

Sự mạnh mẽ của Vương Viễn không chỉ ở võ học trên người, dưới tay một đại cao thủ cấp cao như Âu Dương Phong mà nói, dù hắn có cảnh giới cấp bậc này, trên người có tuyệt học hay không kỳ thực cũng không có khác biệt gì lớn, vì dù gì cũng bị lão vỗ chết chỉ bằng một chưởng.

Nhưng Vương Viễn lại có thể lợi dụng hiệu quả võ học và thân thủ để tránh thoát được hai sát chiêu của Âu Dương Phong, thậm chí còn đánh trả một cước, suýt chút nữa khiến lão chịu thiệt. Trình độ chiến đấu và năng lực phản ứng bực này trong mắt thiên tài đại tông sư như Âu Dương Phong cũng xem như có tư chất tốt.

"Hì hì, ngươi cũng không tệ!"

Vương Viễn mỉm cười, đáp lại một câu.

Lời này của Vương Viễn tuyệt đối là thật lòng.

Hắn hiểu rõ thực lực của mình so với người khác, có hai tuyệt học lớn hộ thể là Dịch Cân Kinh cộng thêm Kim Cương Bất Hoại Thần Công, hắn chẳng thèm để BOSS bình thường vào mắt. Nhưng Âu Dương Phong đập một trảo, chỉ hai chiêu mà suýt chút nữa lấy mạng của hắn, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì hiện tại đã bị lão đánh về điểm sống lại rồi.

"Vậy thử chiêu này của ta xem!"

Âu Dương Phong hơi híp mắt lại, bắt đầu hội tụ chân khí…

"Cáp Mô Công!!!"

Chiêu này Vương Viễn dĩ nhiên biết, đó là tuyệt học của Bạch Đà Sơn, uy lực tuyệt luân, trong tay Âu Dương Khắc đã có uy lực to lớn huống chi là Âu Dương Phong.

"Có duyên gặp lại!"

Vương Viễn dứt khoát quay đầu bỏ chạy… nhưng hắn lại đánh giá cao thân pháp của mình.

Âu Dương Phong sử dụng Cáp Mô Công không cần nằm rạp xuống đất hội tụ chân khí như Âu Dương Khắc mà trong khi đó còn có thể tự do hành động.

Thân pháp của Vương Viễn vốn dựa vào đủ loại khinh công chồng lên nhau, trước mặt nhân vật cấp tông sư như Âu Dương Phong sao chiếm được lợi lộc gì .

Âu Dương Phong lại sử dụng khinh công Thuấn Tức Thiên Lý, lao đến sau lưng Vương Viễn, nhắm ngay huyệt linh đài giữa lưng hắn mà đập xuống.

"Xong con bê!"

Vương Viễn cảm giác có tiếng gió lao đến sau lưng thì thầm than.

Thực chiến chú trọng một gan hai lực ba trình độ! Người tập võ trước nhất phải tập dũng khí.

Luận võ tranh tài, dũng khí không đủ đã thua mất ba phần rồi… Nếu Vương Viễn không chạy, với bản lĩnh của hắn còn có thể miễn cưỡng phá được mấy chiêu của Âu Dương Phong, nhưng lúc này hắn khinh thường, cho rằng mình có thể chạy, để lộ phần lưng về phía lão. Âu Dương Phong có tu vi bực nào chứ, một chưởng này giáng xuống, Vương Viễn muốn né tránh hoặc đón đỡ cũng đã bất lực.

Về phần Độc Cô Tiểu Linh và Tống Dương… BOSS có cấp bậc nhường này muốn giết người, hai cô muốn giúp Vương Viễn cũng chẳng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị một chưởng của Âu Dương Phong đập chết.

"Ha ha ha ha!"

Mắt thấy Vương Viễn sắp bị một chưởng của Âu Dương Phong tiễn về điểm sống lại, đột nhiên có tiếng cười truyền đến.

Cùng lúc đó, một bóng người rơi xuống ngay giữa Vương Viễn và Âu Dương Phong, sau đó người này khẽ nhấc tay phải lên, phát một chưởng lực thật mạnh!

"Gào!!!"

Một tiếng hổ khiếu long ngâm, hai chưởng va chạm vào nhau.

"Uỳnh!!!"

Đôi bên tiếp xúc, chân khí xao động tản ra bốn phía, thổi đến độ Vương Viễn đứng ngay cạnh tắc nghẽn khí tức.

Hạt cát dưới chân hai người bị chân khí mạnh mẽ thổi bay loạn khắp nơi, gió thổi bao phủ lấy cả hai, mặc dù người ở trong bão cát nhưng không hề dính chút bụi bẩn nào.

Bão cát tan đi, lộ ra bóng dáng hai người.

Chỉ thấy người kỳ quái vừa xuất hiện có vóc người vạm vỡ, mặt hình chữ nhật, cằm lún phún râu, chân tay thô to, quần áo mặc trên người đầy miếng vá lại được giặt vô cùng sạch sẽ, tay trái cầm một cây gậy trúc xanh biếc, óng ánh màu ngọc bích, trên vai đeo một hồ lô lớn màu son, mà tay phải giúp Vương Viễn ngăn lại một chưởng của Âu Dương Phong lại thiếu mất một ngón.

Lão ăn mày nọ vừa thu chưởng lực lại bèn nhảy về sau, túm Vương Viễn che chở ở sau lưng. Âu Dương Phong cũng thu hồi chưởng lực, lùi về sau mấy bước, nhìn chằm chằm lão ăn mày nọ rồi hỏi: "Lão ăn mày thối tha kia, ta cần ngươi xen vào chuyện của người khác hả?"

"Ha ha ha!"

Lão ăn mày cười ha hả nói: "Lão Ăn Mày ta bình sinh không nhìn nổi người khác lấy lớn ức hiếp nhỏ, Lão Độc Vật ngươi cũng lớn tuổi vậy rồi mà còn đi bắt nạt một hậu bối hả, thật không biết xấu hổ! Cháu ngươi đâu? Dẫn đến đây đi để bọn nó đấu thử xem!"

"Cháu ta?!"

Lão ăn mày không đề cập đến cháu trai còn tốt, vừa nhắc, Âu Dương Phong đã hằm hằm nhìn Vương Viễn nói: "Vừa chết rồi! Bị tên khốn nạn nào đó thiêu chết!"

"Ôi chao… Đúng là hả lòng hả dạ!" Lão ăn mày ngưỡng mộ nhìn Vương Viễn rồi nói: "Ta rất ngưỡng mộ ngươi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận