Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 158: Lại gặp Huynh Đệ Hội

Tùng Phong Kiếm! Bội kiếm của chưởng môn phái Thanh Thành, Dư Thương Hải. Cấp bậc Tinh Lương, nâng cao thân pháp đồng thời tăng thêm 45 điểm tấn công, sức tấn công của vũ khí cùng cấp bậc không thể sánh được.

Thanh kiếm này vẫn đặt ở trong túi Vương Viễn cũng không bán đi, bây giờ cũng đã có đất dụng võ.

Sau khi trang bị Tùng Phong Kiếm xong, sức tấn công của Tống Dương được tăng lên rõ rệt.

Bản thân Xuất Trần Tử bị thương nặng, thân thủ vốn cũng không bằng Tống Dương. Về sau còn dùng toàn bộ nội lực bắn ra một chiêu Chước Tâm Đạn về phía Tống Dương, bây giờ vô cùng suy yếu, lại càng không thể làm đối thủ của Tống Dương.

Tống Dương nâng kiếm lên, kiếm ảnh chớp động từng chiêu không lệch chỗ hiểm, mỗi kiếm đều có thể lấy đi hơn mười máu. Xuất Trần Tử bị Tống Dương đâm liên tiếp lùi về phía sau, không còn sức đánh trả.

Không qua bao lâu, Xuất Trần Tử đã bị đánh thành một cái xác.

"Mau đi mò cái xác!"

Vương Viễn hướng dẫn nói: "Thuốc giải ở ngay trên xác hắn."

"Được!"

Tống Dương thu hồi trường kiếm trong tay, vui vẻ ngồi xổm bắt đầu lục lọi trên người Xuất Trần Tử, rất nhanh liền tìm được một cái bình nhỏ màu xanh lục.

"Là cái này..."

Tống Dương giơ cái chai hướng về phía Vương Viễn hô lên.

Nhưng mà Tống Dương còn chưa nói hết lời, đột nhiên không khí phía sau Tống Dương vặn vẹo một trận. Một người chơi mặc hắc y xuất hiện ở phía sau Tống Dương, giơ tay chém xuống, một đao chém Tống Dương nằm trên mặt đất.

"Ha ha! Tới sớm không bằng tới đúng lúc, còn kiếm thêm được một con BOSS."

Sau khi chém chết Tống Dương, tên đao khách quần áo đen lộ ra một nụ cười đắc ý, cúi người xuống, nhặt chai thuốc trong tay Tống Dương lên.

"???"

Bất thình lình bị đâm một đao, Vương Viễn ngơ ngác đứng tại chỗ, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Các ngươi là ai?"

Tỉnh hồn lại, Vương Viễn tức giận quát một tiếng, sau đó lao thẳng vào tên đao khách kia.

Trong game Đại Võ Tiên, công pháp ẩn thân chỉ có Thiên La Quỷ Đạo của Đường Môn và Bách Quỷ Dạ Hành của Ngũ Độc, bất quá hai môn phái này đều chuyên về ám khí, cùng lắm cũng chỉ dùng một cây dao găm làm vũ khí. Thế nhưng người trước mặt này lại sử dụng một cây đao có chút kì lạ, hiển nhiên gã là người chơi của một môn phái ẩn.

Hiện tại Tống Dương vẫn đang ở cấp một, chưa học được công pháp nào, chết cũng không tổn thất quá nhiều. Thế nhưng thuốc giải trong tay Tống Dương là vật mấu chốt để cô nàng bái sư, nếu như thuốc giải bị người khác lấy mất thì Tống Dương sẽ không thể vào được phái Tiêu Dao nữa.

"Ruỳnh!"

Vương Viễn vừa mới xông lên phía trước vài bước thì một thanh kiếm bản to đột nhiên từ trên trời rơi xuống, cắm trước mặt Vương Viễn, ngăn cản đường đi của hắn.

Cùng lúc đó, một người chơi mặc áo vàng nhẹ nhàng rơi xuống cạnh thanh kiếm, sau đó rút thanh kiếm ra.

Quần áo của người chơi kia chỉ có mỗi hai màu trắng và vàng, cách ăn mặc tương đối tục, xách một thanh kiếm bản to trong tay, hơn nữa còn treo một thanh trường kiếm ở bên hông.

"Phái Cổ Mộ!"

Thấy người chơi kia, Vương Viễn nhướng mày.

Trong game Đại Võ Tiên, mặc dù phần lớn môn phái đều dùng kiếm, thế nhưng giữa hai thanh kiếm cũng có những điểm khác nhau, trong đó vũ khí của phái Cổ Mộ là dễ nhận ra nhất.

Kiếm pháp của phái Cổ Mộ chia làm hai loại, Ngọc Nữ Tố Tâm kiếm pháp và Huyền Thuyết kiếm pháp, hơn nữa còn có kỹ xảo đặc thù để phối hợp hai loại này với nhau. Vì vậy người chơi thuộc phái Cổ Mộ có thể sử dụng cùng lúc hai loại kiếm pháp, song kiếm bổ trợ cho nhau, hết sức mạnh mẽ.

Bất quá điều kiện nhập môn của phái Cổ Mộ dựa vào thuộc tính phúc duyên, là một thuộc tính rất khó rèn luyện, cho nên người của phái Cổ Mộ rất hiếm hoi, không ngờ có thể gặp được một người ở nơi này.

"Lão Vân, nơi này có một cây thiền trượng!"

Ngay lúc này, một giọng nói lại truyền tới từ cách đó không xa, Vương Viễn nhìn về phía tiếng kêu, hắn thấy một hoà thượng Thiếu Lâm đang rút cây trượng mình cắm xuống đất lúc nãy, đương nhiên, gã rút nửa ngày cây trượng vẫn không nhúc nhích một chút nào.

Vương Viễn không phải người ngu, thấy cảnh này hắn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, xem ra mình bị người khác theo dõi!

Nhìn ba người trước mặt, Vương Viễn lạnh lùng nói: "Ta không cần biết các ngươi là ai, bây giờ trả ta thuốc giải vẫn còn kịp! Ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra!"

"A?"

Nghe Vương Viễn nói, ba người đều lộ ra nụ cười.

Tên đao khách mặc quần áo đen kia xách đao đi tới trước, cười nói: "Tên hoà thượng này thật kiêu ngạo, ngươi là người đầu tiên dám nói những lời này trước mặt huynh đệ chúng ta."

Đao khách mặc quần áo đen kia không phải ai khác, chính là cao thủ Vân Hoành Tần Lĩnh của Huynh Đệ Hội, hòa thượng Thiếu Lâm là Phật Hải Vô Nhai, đệ tử phái Cổ Mộ tên là Thạch Phá Thiên Kinh.

"Huynh Đệ Hội? Tại sao lại là các ngươi?"

Nghe được ba chữ này, Vương Viễn không kìm được ngẩn ra.

Vương Viễn không biết rốt cuộc mình đã đắc tội đám người này chỗ nào mà bị bọn họ liên tục làm phiền như vậy, lần này ngay cả một người cấp thấp như Tống Dương cũng bị liên luỵ.

Hiện tại Tống Dương vẫn còn đang ngơ ngác gửi tin nhắn cho Vương Viễn: "Tại sao ta đột nhiên bị truyền tống đi? Thuốc giải của ta đâu?"

Vương Viễn: "..."

...

Vương Viễn không phải là một người hiền lành, trước bị Bắc Minh Hữu Ngư đánh lén, bởi vì Vương Viễn phải đi học nên hắn bỏ qua chuyện này. Nhưng bây giờ đám người kia lại tới tận cửa, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

"Khà khà, sợ rồi sao!"

Vân Hoành Tần Lĩnh hết sức hài lòng với phản ứng của Vương Viễn, sau đó gã nhìn chằm chằm Vương Viễn, nói: "Bây giờ ta có một việc cần hỏi ngươi, nếu biết điều thì thành thật một chút..."

"Không cần hỏi!"

Vân Hoành Tần Lĩnh mới nói được một nửa, Vương Viễn đã ngắt lời hắn: "Mau trả thuốc giải cho ta, nếu không thì thôn Tân Thủ chính là nơi các ngươi sẽ gặp nhau sau này!"

Vương Viễn vẫn chưa động thủ cũng bởi vì Vân Hoành Tần Lĩnh vẫn đang cầm thuốc giải của Tống Dương, nếu không phải tỉ lệ rơi đồ của game Đại Võ Tiên quá thấp, muốn lấy lại thuốc giải rất phiền toái thì Vương Viễn cũng sẽ không mất thời gian với mấy tên này làm gì.

"???!!!!"

Nghe được lời nói của Vương Viễn, ba người Vân Hoành Tần Lĩnh đều sửng sốt một chút.

Phách lối! Cái gì gọi là phách lối?

Bạn cần đăng nhập để bình luận