Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 159: Vô Ảnh Đao Pháp

Huynh Đệ Hội được dựng lên dưới bàn tay của những tên sát thủ, bắt đầu từ thời của Bắc Minh Hữu Ngư, cho đến bây giờ đã được vài thập niên rồi. Từ trước đến giờ đều là bọn họ giết người khác, gửi về thôn Tân Thủ, bây giờ Vương Viễn lại tuyên bố muốn gửi bọn họ về thôn Tân Thủ, cảm xúc của ba người có thể tưởng tượng được.

"Mẹ nó! Lão Vân nói với hắn nhiều như vậy để làm gì? Trước tiên cứ giết hắn mấy lần, dập tắt nhuệ khí của hắn đã!"

Phật Hải Vô Nhai tính tình nóng nảy, nghe Vương Viễn nói, bùng nổ ngay lập tức, lao về phía trước giơ quyền lên đập Vương Viễn.

Đây cũng là cách làm việc cơ bản của Huynh Đệ Hội, nếu muốn hỏi chuyện thì trước hết giết mục tiêu mấy lần, dập tắt nhuệ khí, chuyện về sau sẽ trở nên rất đơn giản.

La Hán Quyền

Thấy Phật Hải Vô Nhai đập tới, Vương Viễn khẽ híp mắt.

Không ngờ Phật Hải Vô Nhai là một quyền tăng!

Suy nghĩ một chút cũng thấy hợp lí, Huynh Đệ Hội là tổ chức sát thủ, người chơi đương nhiên phải lấy lực tấn công làm chủ, côn tăng đương nhiên không thích hợp làm sát thủ.

Bất quá dùng quyền cước để đánh với Vương Viễn, quả thực là Phật Hải Vô Nhai chọn sai đối thủ rồi.

Không đợi Phật Hải Vô Nhai đánh tới, tay trái của Vương Viễn duỗi ra phía trước, thi triển Hồ Giảo Man Triền, chộp vào cổ tay Phật Hải Vô Nhai, kéo về phía sau một cái.

"Ai da!"

Phật Hải Vô Nhai chợt cảm thấy thân thể mất không chế, bị Vương Viễn kéo tới bên cạnh.

Thế nhưng là người của Huynh Đệ Hội, trình độ của Phật Hải Vô Nhai đương nhiên sẽ không kém, nhấc cái tay còn lại lên, thi triển Vi Đà Phục Ma đánh vào ngực Vương Viễn.

"Hừ hừ!"

Vương Viễn không thèm tránh, giơ thân đón đỡ một chưởng của Phật Hải Vô Nhai.

"Ầm!"

Phật Hải Vô Nhai đánh trúng ngực Vương Viễn.

-1

-1

Hai con số một đỏ một xanh tượng trưng cho sát thương bay lên từ đỉnh đầu Vương Viễn. Thấy vậy, Phật Hải Vô Nhai sửng sốt đứng tại chỗ.

Vân Hoành Tần Lĩnh cùng Thạch Phá Thiên Kinh cũng không kiềm được trợn to hai mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Người chơi có thể gia nhập Huynh Đệ Hội đương nhiên không yếu. Mặc dù Phật Hải Vô Nhai chỉ dùng hai môn võ học cấp thấp của Thiếu Lâm tự là La Hán Quyền cùng Vi Đà Chưởng nhưng nội công của gã lại là nội công trung cấp của Thiếu Lâm tự - Cửu Dương Công.

Thuộc tính nội lực chí cương chí dương, quyền chưởng hết sức mạnh mẽ, dùng nội công của Thiếu Lâm để thi triển võ học của Thiếu Lâm uy lực cực cao, lực tấn công không hề thua kém những cao thủ khác của Huynh Đệ Hội.

Thế nhưng hòa thượng trước mắt này ăn một chưởng của Phật Hải Vô Nhai lại chỉ miễn cưỡng mất một máu, chuyện này thực sự rất kì lạ.

"Ha ha!"

Ngay lúc Phật Hải Vô Nhai vẫn còn đang kinh hãi, Vương Viễn cười nhạt, nói: "Yếu như vậy còn dám tự nhận là sát thủ? Tới tới tới, cho ngươi đánh ta, nếu ta tránh coi như ta thua!"

Vừa nói, Vương Viễn vừa tiến tới trước, bày ra tư thế chờ bị đánh.

"Cái này ..."

Phật Hải Vô Nhai hơi chần chừ một chút, vừa muốn ra đòn một lần nữa thì lồng ngực đột nhiên thấy lạnh.

Cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy tay phải của Vương Viễn đã cắm vào lồng ngực mình từ lúc nào.

Trước khi chết, bên tai Phật Hải Vô Nhai vang lên tiếng cười nhạo của Vương Viễn: "Nói vài lời khách sáo với ngươi mà ngươi cũng tin!"

"Rầm!"

Thi thể của Phật Hải Vô Nhai đổ rầm xuống đất.

Thấy cảnh này, hai người Vân Hoành Tần Lĩnh và Thạch Phá Thiên Kinh đều vừa giận vừa sợ.

Hoảng sợ bởi mặc dù Phật Hải Vô Nhai là một quyền tăng nhưng nội công cũng rất thâm hậu, vậy mà hắn ta lại bị Vương Viễn giết chết chỉ với một đòn.

Giận bởi tên hoà thượng này đã bị bao vây còn không chịu phục, dám giết người, cực kì phách lối, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Đám người Huynh Đệ Hội thực lực cao cường, tất nhiên tên nào cũng mắt cao hơn đầu, tính khí ngang bướng, từ lúc chơi game đến giờ mấy người này chưa bị ai khinh thường như vậy bao giờ.

"Mẹ nó!"

Vân Hoành Tần Lĩnh không nói nhiều, gã vung tay lên, trường đao rời khỏi tay, hóa thành một luồng sáng bổ về phía Vương Viễn.

Phân Thân Vô Ảnh!

Vân Hoành Tần Lĩnh tới từ môn phái che giấu Ảnh Đao Môn, công pháp tu luyện là võ học trung cấp Vô Ảnh Đao Pháp, chiêu Phân Thân Vô Ảnh này chính là tuyệt học của Vô Ảnh Đao Pháp, có thể tấn công mục tiêu từ xa, gây sát thương kèm theo hiệu ứng choáng đối với mục tiêu. Chiêu này là đòn Vân Hoành Tần Lĩnh thường sử dụng khi bắt đầu trận chiến.

Vô Ảnh Đao Pháp chú trọng vào thân pháp và độ chính xác, tốc độ xuất thủ cực kì nhanh, kể cả chiêu tầm xa như Phân Thân Vô Ảnh cũng nhanh vô cùng.

Trong chớp mắt, trường đao của Vân Hoành Tần Lĩnh đã bay tới trước mặt Vương Viễn. Nhưng Vương Viễn không có một chút hốt hoảng nào, chân hắn khẽ đảo, thân thể nghiêng một cái, thân pháp nhìn rất chậm nhưng lại trùng hợp tránh được đao của Vân Hoành Tần Lĩnh.

"???"

Thấy Vương Viễn né được Phân Thân Vô Ảnh của mình, trong lòng Vân Hoành Tần Lĩnh không kiềm được giật mình.

Chỉ số thân pháp của người chơi Thiếu Lâm tự từ trước đến giờ chưa bao giờ cao, hơn nữa Phân Thân Vô Ảnh còn là một chiêu có tỉ lệ đánh trúng đối thủ cực cao, thế nhưng hoà thượng này lại tuỳ tiện nghiêng người là có thể tránh được, thực sự rất kì quái.

Dĩ nhiên, nếu như Tống Dương đọc được suy nghĩ của Vân Hoành Tần Lĩnh thì kiểu gì cũng phải đánh chết gã.

Tùy tiện nghiêng người? Chọc mù hai con mắt của ngươi đi! Đây rõ ràng là [Bộ Đạp Thiên Tuyền] của Thất Đạp Tinh Cương, là tuyệt chiêu Tống Dương vừa dùng để né tránh đòn tấn công của Xuất Trần Tử.

Vương Viễn thật sự rất vô liêm sỉ, lại còn đi học trộm công phu của người khác.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, Vân Hoành Tần Lĩnh vẫn liên tục tấn công Vương Viễn. Ngay sau khi ném đao, Vân Hoành Tần Lĩnh liền thi triển khinh công phi thân tới, Vương Viễn vừa né được đao thì Vân Hoành Tần Lĩnh cũng đã vọt tới bên cạnh hắn, tay phải bắt được cán đao, theo đà vung lên.

“Vù!"

Trường đao vạch một đường trong không khí, bổ thẳng vào cổ Vương Viễn.

Phi Ảnh Trảm Cảnh

Không giống với đặc điểm nhanh kèm theo hiệu ứng khống chế của Phân Thân Vô Ảnh, Phi Ảnh Trảm Cảnh chú trọng vào độ chính xác và tỉ lệ chí mạng, tấn công vào điểm yếu của mục tiêu, lực sát thương cực cao, là chiêu thức chủ chốt của Vô Ảnh Đao Pháp.

Thế nhưng Vương Viễn lại không thèm tránh, tay trái đưa sang phải đẩy một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận