Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 73: Dung Hội Quán Thông 1

"Dù sao Mộ Dung Song cũng là một cô gái xinh đẹp, lão Ngưu có cần phải hung ác như vậy không?" Đinh Lão Tiên thổn thức cảm thán.

Giới game có một quy luật bất thành văn, đó chính là nhân nhượng với người chơi nữ, mặc dù Mộ Dung Song rất đáng hận nhưng thái độ chém giết dứt khoát này của Vương Viễn không khỏi khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên.

"Hắn đánh con gái đến nghiện rồi."

Bôi Mạc Đình ở bên cạnh chửi bậy, đồng thời trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp của Mộc Uyển Thanh bị ăn hai cái bạt tai từ Vương Viễn.

"Ngừng lại!"

Vương Viễn nghe lời đánh giá của Bôi Mạc Đình thì bĩu môi khinh thường.

Đối với Vương Viễn mà nói, tôn trọng phụ nữ là chuyện đương nhiên, thế nhưng phải xem đối phương có đáng giá để nhận được sự tôn trọng đó không đã, người ta đã tát ngươi đen đét, mà ngươi còn không đánh trả không phải là cuồng ngược chứ?

Trước mặt nữ quyền dị dạng, không có tên mặt nóng dán mông lạnh nào vô tội cả.



Khi đám người Vương Viễn đang tám nhảm thì trong điểm sống lại ở thành Lạc Dương, sau khi có ánh sáng trắng lóe lên, Mộ Dung Song xuất hiện.

"Phó bang chủ? Sao ngươi cũng tới đây?"

Cao Lão Đại vẫn còn ở trong điểm sống lại, thấy Mộ Dung Song xuất hiện ở bên cạnh thì lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Cao Lão Đại biết Du Long Kinh Phượng của Mộ Dung Song là bộ công pháp có tính phòng ngự cực cao, hơn nữa còn có thể dội ngược lại đòn tấn công, khó gặm hơn cả Thiếu Lâm nữa. Điểm sống lại không phải là nơi mà Mộ Dung Song nên tới.

"Ngươi tưởng ta muốn đến đây lắm hả?"

Mộ Dung Song trợn trừng mắt tức giận nhìn Cao Lão Đại, sau đó bắt đầu kiểm tra tổn thất của mình.

Mất mười phần trăm giang hồ lịch duyệt…

Công pháp và tu vi không thiệt hại gì, may quá may quá!

Mộ Dung Song thấy tu vi không tụt thì lộ ra vẻ vui mừng, theo thói quen vung tay lên xem quạt xếp thì phát hiện trong tay trống trơn.

"???"

Mộ Dung Song cúi đầu xem xét, sau đó đứng đực người ra.

"Sao thế?"

Cao Lão Đại thấy vẻ mặt của Mộ Dung Song thì buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ ngươi tụt cảnh giới?"

Trong “Đại Võ Tiên”, người chơi bị chết, tụt điểm lịch duyệt thì không sao, dù thế nào đẳng cấp cũng chỉ hạn chế một số thứ, chỉ cần không tụt quá nhiều, không ảnh hưởng quá lớn đến tu vi thì không sao cả. Bọn họ sợ nhất là tụt cảnh giới võ học…

"Không phải…"

Mộ Dung Song mặt xám mày tro nói: "Rơi trang bị."

"Trang bị?" Cao Lão Đại nghe vậy khẽ giật mình, cẩn thận hỏi: "Rơi thứ gì?"

"Cây quạt…" Mộ Dung Song run rẩy cả người, nhả ra đúng hai chữ.

"Cây quạt!!!"

Nháy mắt vẻ mặt của Cao Lão Đại giống y như đúc Mộ Dung Song.

Cao Lão Đại và Mộ Dung Song là hai trong số bốn đại đà chủ của Hồng Hoa hội, cũng đồng thời là những thành viên nòng cốt nhất, Cao Lão Đại dĩ nhiên biết cây quạt trong tay Mộ Dung Song trân quý đến cỡ nào.

Nếu rơi những trang bị khác thì cũng thôi, với tài lực của Hồng Hoa hội, phó bang chủ mua một trang bị có thuộc tính xấp xỉ như trước cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng cây quạt trong tay Mộ Dung Song ở giai đoạn hiện tại có tiền cũng không mua nổi.

Lúc ấy vì giúp Mộ Dung Song hoàn thành nhiệm vụ, tinh nhuệ của Hồng Hoa hội đều ra tay, phí sức chín trâu hai hổ mới lấy được cây quạt phẩm chất Ưu tú này.

Dựa theo thuộc tính của nó mà nói, cây quạt này tuyệt đối có thể coi là thần binh đứng đầu trong giai đoạn hiện tại.

Điểm quan trọng hơn nữa là, cây quạt này có thuộc tính tăng giá trị mị lực cực kỳ hiếm có, chính là thuộc tính quan trọng nhất giúp Mộ Dung Song bái sư ở Mộ Dung thế gia.

Đệ tử Mộ Dung thế gia muốn đi trộm bí tịch thì mị lực tuyệt đối là giá trị quan trọng nhất.

Mặc dù Mộ Dung thế gia không đến mức vì giá trị mị lực của Mộ Dung Song giảm xuống mà đuổi cô ta ra khỏi sư môn, nhưng nếu giá trị đó không đủ thì về sau cô ta tất nhiên không thể nhận nhiệm sư môn và học kỹ năng sư môn được nữa.

Nếu không phản bội sư môn thì tài khoản này coi như vứt đi.

Một đại môn phái ẩn như Mộ Dung thế gia đâu cứ phải muốn vào là vào được? Loại chuyện như phản bội sư môn đối với Mộ Dung Song chẳng khác nào đi xóa tài khoản.

Nói cho cùng, Mộ Dung Song cũng xui tận mạng. Cao Lão Đại chết thảm như vậy mà chẳng rớt tí trang bị nào, Mộ Dung Song mới chết một lần thôi mà lại rớt mất thứ đáng giá nhất trên người, chắc do điểm thuộc tính của cô ta chênh lệch quá lớn, giá trị mị lực quá cao nên vận may mới kém…

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Cao Lão Đại lúng ta lúng túng hỏi.

Thực ra chuyện này cũng không tính là quá to tát với Hồng Hoa hội, chỉ cần tìm được người nhặt trang bị, tùy tiện uy hiếp rồi đe dọa một chút là được. Nhưng hễ là người “nói lý” nhất định sẽ trả lại trang bị, thực sự mà không được nữa thì chặn họ ở điểm sống lại, đánh cho tới khi nào rớt ra thì thôi, đơn giản lại thô bạo.

Nhưng lần này lại khác, cây quạt của Mộ Dung Song bị nhóm Vương Viễn đánh rớt.

Uy hiếp đe dọa? Người Một Đám Ô Hợp dám chủ động trêu chọc Hồng Hoa hội thì dĩ nhiên không giống người “nói lý’.

Dẫn người đi cướp cây quạt về? Việc này chỉ sợ càng khó hơn, thi thể Cao Lão Đại ở Hắc Phong Sơn vẫn còn nóng đây này, dĩ nhiên hắn chưa quên chuyện mình trở về như thế nào.

"Chuyện này…"

Không chỉ có Cao Lão Đại không biết phải làm sao mà ngay cả Mộ Dung Song cũng rối tinh rối mù lên. Cô ta suy tư một hồi lâu rồi mới cắn răn nói: "Nếu thực sự không được thì chỉ còn cách nhờ lão đại ra tay."

"Nhờ lão đại ra tay? Không đến mức đó chứ?"

Cao Lão Đại nghe Mộ Dung Song nói kiểu này không khỏi nhíu mày lại.

Một phó bang chủ thêm một đà chủ, dẫn theo mười mấy người bao vây mấy tên tiểu tốt vô danh, không những bị người ta đánh lại đến rớt vũ khí, loại chuyện này hiển nhiên chẳng vẻ vang gì. Cao Lão Đại hận đến độ muốn giết người diệt khẩu, giờ còn muốn nói cho lão đại biết, tổ sư nó chứ, thật chẳng biết mở miệng kiểu gì.

"Người bị rơi vũ khí không phải ngươi!"

Mộ Dung Song thấy Cao Lão Đại lộ ra vẻ khó xử thì tức giận nói: "Ngươi cảm thấy hai chúng ta có thể gánh vác được việc này sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận