Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1099: Thần Tượng(*) Âu Dã Tử

(*)Ông thợ thần

“Không được!” Trương Đoàn khoát tay nói: “Ngươi xem chỗ ta bận bù đầu bù cổ, lấy đâu thời gian tán gẫu với ngươi… Ta còn phải nuôi gia đình…”

“Ngươi cứ nói đi! Ta sẽ trả tiền!”

Trương Đoàn còn chưa than vãn xong, Vương Viễn đã ngắt lời. Trò chơi này đúng là khốn nạn, NPC thực tế cực kỳ, hầu hết mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết.

“Này… Ầy… Ngài là Ngộ Si đại sư, Hiệp Chi Đại Giả, Thiên Hạ Đệ Nhất, Trạch Bị Thương Sinh, sao ta có thể thu tiền của ngài được! Thế này đi, mười vàng một vấn đề! Vì ngài là Ngộ Si đại sư nên ta mới lấy thoáng vậy đó, chứ đổi lại là người khác ta không bớt đồng nào đâu.”

Trương Đoàn cười híp mắt ra giá công khai.

Vương Viễn tức giận nói: “Đừng gọi ta là Ngộ Si đại sư nữa có được không hả?”

“Được được!”

Trương Đoàn ngoắc ngón tay, ý bảo Vương Viễn nhanh đưa tiền đây.

“…”

Vương Viễn câm nín không thôi, đưa hai mươi vàng ra rồi hỏi: “Huyễn Thần Châu này rốt cuộc dùng để làm gì?”

Trương Đoàn nhận tiền xong bắt đầu nói liên mồm: “Lúc còn rất nhỏ ta từng nghe sư phụ kể rằng, trong thiên hạ có một loại vật liệu thần kỳ tên là [Thần Châu], có thể dùng để thức tỉnh căn nguyên sức mạnh của bộ trang bị thần binh, hạt châu trong tay ngài là Huyễn Thần Châu, cũng là một loại Thần Châu.”

Nói tới đây, Trương Đoàn im lặng.

“Chỉ vậy thôi?” Vương Viễn nghe giải thích xong vẫn khá mù mờ.

“Chỉ có vậy.” Trương Đoàn nói: “Mười vàng!”

“Ta…” Vương Viễn nổi đóa, ba mươi vàng mua lấy sáu mươi chữ, còn đáng tiền hơn cả tác giả Bạch Kim!

“Thức tỉnh dạng thần binh gì?” Vương Viễn lại hỏi.

Tốn ba mươi vàng để hỏi vật liệu này dùng làm gì, Vương Viễn không phục, hắn tiếp tục ném tiền.

Trương Đoàn đáp: “Chuyện này ta cũng không biết, phải đi hỏi sư phụ ta.”

Vương Viễn chưa chịu buông tha: “Sư phụ ngươi là ai? Hiện đang ở đâu?”

“Sư phụ ta tên là Âu Dã Tử, ở núi Trung Điều.” Trương Đoàn nói đúng sự thật, tiện tay nhận lấy hai mươi vàng.

“Cáo từ!”

Bỏ ra sáu mươi vàng, Vương Viễn rốt cuộc cũng moi được chút thông tin hữu ích, tạm biệt với Trương Đoàn xong, hắn xoay người rời khỏi lò rèn, cưỡi gấu Thái Cực chạy thẳng tới dịch trạm, lên đường đến phái Hoa Sơn.

Núi Trung Điều nằm giữa núi Thái Hành và Hoa Sơn, vòng qua Ngũ Phong Hoa Sơn, đi hơn vài chục dặm sẽ bắt gặp một sơn đạo hẹp dài, men theo sơn đạo tiến thẳng về trước chính là núi Trung Điều.

Sau khi xác nhận vị trí xong, Vương Viễn lôi Ngọc Phong ra tìm kiếm xung quanh.

Trương Đoàn nói Âu Dã Tử ở trong núi Trung Điều… nhưng quả núi này lớn như vậy, còn vô cùng yên tĩnh, ngay cả một thôn trang cũng không có, muốn tìm người ở đây là chuyện cực kỳ khó khăn.

May mà Vương Viễn có “máy trinh sát”, mở rộng phạm vi quan sát, thu hết cảnh vật vào mắt, mất gần nửa ngày rốt cuộc cũng tìm thấy một căn nhà gỗ.

Trước nhà gỗ đặt một lò rèn cao hơn hai mét, cách lò rèn không xa là một bể nước lớn, ngay cạnh là cái bệ rèn.

“Keng keng keng keng!”

Một ông lão râu tóc bạc phơ cởi trần, lộ ra cơ bắp chắc khỏe màu cổ đồng đang gõ luôn tay lên khối kim loại mới nung đỏ lửa.

Vương Viễn đi xa như vậy, dọc đường không thấy bóng dáng một ai, vậy thì ông lão đang rèn sắt kia khả năng cao chính là Âu Dã Tử trong lời đồn.

Lúc này Âu Dã Tử đang tập trung tinh thần cao độ chế tạo binh khí, tựa hồ không chú ý có người đến gần, lão không hề ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chăm chú vào miếng kim loại trên bệ rèn.

Vương Viễn biết chế tạo binh khí giống như lúc tu luyện nội công vậy, kiêng kị nhất là bị người khác quấy rầy.

Thế là hắn đứng im tại chỗ, chờ Âu Dã Tử rèn xong.

“Xì!”

Không biết đợi bao lâu, Vương Viễn sắp ngủ gật đến nơi thì một tiếng động lớn thình lình vang lên làm hắn tỉnh cả người.

Chỉ thấy Âu Dã Tử nhúng binh khí mới chế tạo đâu ra đấy vào bồn nước, hơi nước từ trong đó bốc lên.

Âu Dã Tử túm lấy chiếc khăn lau tay, rốt cuộc cũng nhìn về phía Vương Viễn, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là ai?”

Ông cụ này mặc dù cao tuổi nhưng khí thế vô cùng uy nghiêm, đó là sự uy nghiêm của một cao thủ Nhất Đại Tông Sư.

“Ta… Tiểu tăng là Ngộ Si, đại đệ tử của phương trượng Huyền Từ Thiếu Lâm tự!”

Vương Viễn mặc dù da mặt dày, hay chơi xấu người khác nhưng tính cách vốn không thích khoe khoang, lúc này cầu cạnh người khác hiển nhiên phải tỏ ra khiêm tốn, dè dặt rồi.

“Ồ? Ra là tiểu hòa thượng Thiếu Lâm tự, ngươi tới núi Trung Điều này có việc gì?” Âu Dã Tử quan sát Vương Viễn một lượt rồi hỏi.

“Các hạ có phải là Âu Dã Tử tiền bối không?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

Âu Dã Tử gật đầu đáp: “Chính là lão phu!”

“Vậy thì tốt quá!” Vương Viễn mừng rỡ, lôi Huyễn Thần Châu ra, đưa tới cho Âu Dã Tử rồi bảo: “Tiểu tăng tình cờ có được viên Huyễn Thần Châu này, nghe nói chỉ có ngài mới biết được lai lịch của nó.”

“Ồ…”

Âu Dã Tử nhìn Huyễn Thần Châu trong tay, trầm ngâm chốc lát rồi ung dung nói: “Thần Châu là linh vật trong thiên địa, bên trong chứa căn nguyên thần lực, có thể thức tỉnh trang bị phổ thông thành thần binh. Huyễn Thần Châu tương ứng với vũ khí, rót thần lực vào vũ khí là có thể thăng cấp nó thành thần binh!”

“Không ngờ đây chính là đạo cụ thăng cấp vũ khí thành thần binh!”

Giới thiệu của Âu Dã Tử và Trương Đoàn cơ bản đều giống nhau, song Âu Dã Tử nói cụ thể hơn chút. Hóa ra hạt châu tầm thường này lại là bảo vật có thể thăng cấp vũ khí thành thần binh.

Mặc dù Vương Viễn đã sớm chuẩn bị tâm lý Huyễn Thần Châu không phải vật tầm thường nhưng vẫn khá ngạc nhiên.

Song Vương Viễn cũng không vui mừng quá sớm, bởi vì hắn biết tính của đám thiết kế trò chơi này, chỉ cần không phải cho thẳng thần binh thì khẳng định bên trong đã bố trí sẵn cạm bẫy chờ người chơi rơi vào.

Tỉnh táo lại, Vương Viễn suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: “Để thăng cấp vũ khí thành thần binh thì cần điều kiện gì?”

Vương Viễn không xa lạ gì với đạo cụ thăng cấp phẩm chất trang bị.

Nó tiến dần theo từng bậc, muốn thăng cấp trang bị Lợi khí cần trang bị Phàm phẩm, thăng cấp trang bị Tinh lượng cần trang bị Lợi khí, suy ra để thăng cấp trang bị lên cấp độ cao nhất cần trang bị Hi hữu.

Thực ra thuộc tính của Thần binh không hơn bao nhiêu so với thần khí cấp bậc Hi hữu, nhưng nó lại có tính duy nhất nên được xếp vào hàng những loại trang bị hiếm có và khó kiếm nhất trong trò chơi.

Ví dụ như Ỷ Thiên Kiếm, Huyền Thiết Kiếm, Chân Vũ Kiếm, v.v…

Bạn cần đăng nhập để bình luận