Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 478: Lão tiên sinh Tô Tinh Hà ở Tiêu Dao cốc.

Tiêu Dao cốc, là một trong những nơi thần bí nhất của “Đại Võ Tiên”.

Nếu không phải do quen biết với Tống Dương, e rằng Vương Viễn và Mario cũng không biết trong trò chơi còn có một nơi như vậy.

Giống với Đào Hoa Đảo của Hoàng Dược Sư, bên ngoài Tiêu Dao cốc cũng bày đủ loại trận pháp. Cũng may có Tống Dương chỉ điểm, hai người Vương Viễn và Mario mới có thể không gặp chút trở ngại nào đi vào bên trong Tiêu Dao cốc.

Không thể không nói, Tô Tinh Hà đúng là rất “may mắn”.

Tên tăng nhân và tên đạo nhân này đều không phải là mấy kẻ tầm thường. Nhất là cái tên hòa thượng kia rất thích xúi giục người khác phóng hỏa đốt núi, không lâu trước đó hắn còn uy hiếp Hoàng Dược Sư rằng sẽ cầm một cây đuốc đốt Đào Hoa Đảo thành một bãi đất trống, có thể nói lần này Tiêu Dao cốc đã tránh được một kiếp.

Sau khi bước vào Tiêu Dao cốc, Vương Viễn và Mario không khỏi trở nên ngây dại.

Nói thật thì ở trong trò chơi, sự chênh lệch giữa người chơi nam và người chơi nữ là rất lớn. Người chơi nam đa phần đều nghĩ đến chuyện đánh BOSS kiếm trang bị, để bản thân càng trở nên cao hơn nhanh hơn mạnh hơn. Mà người chơi nữ thì lại giỏi về việc phát hiện ra những thứ đẹp đẽ, không có việc gì bọn họ sẽ đi du sơn ngoạn thủy, ăn mặc trang điểm các thứ, so với người chơi nam mà nói thì sở thích của người chơi nữ lịch sự, tao nhã hơn rất nhiều.

Cho dù như vậy, khi hai vị “lão gia” thô lỗ như Vương Viễn và Mario nhìn thấy cảnh tượng bên trong Tiêu Dao cốc, bọn họ cũng cả kinh đến mức không nói nên lời.

Về phần đẹp đến mức nào, tác giả không giỏi miêu tả cảnh vật, sẽ không ăn bớt số lượng chữ, dù sao chính là hoa thơm chim hót, non xanh nước biếc, đúng là một nơi thế ngoại đào nguyên xa hoa lộng lẫy.

Suy cho cùng cũng là môn phái có tính nghệ thuật lớn hơn võ học, tuy rằng đầu óc của phái Tiêu Dao này có chút vấn đề, có điều xét về tư tưởng và đẳng cấp của tiểu tư sản, tuyệt đối không phải võ lâm nhân sĩ bình thường có thể sánh bằng.

Chẳng trách Tống Dương bế quan ở đây hơn một tháng mà vẫn chưa bị điên, nhìn cảnh vật chung quanh xinh đẹp như vậy, cho dù có ở lại đây ba năm hay năm năm cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có đủ tiền.

Đi vào trong cốc, tiếp tục bước về phía trước mấy chục bước, hai người nhìn thấy một chiếc cầu treo, đi qua chiếc cầu treo là đã tiến vào phía bên trong sơn cốc.

Chỉ thấy bên trong sơn cốc có mấy phòng ốc tinh xảo nằm đan xen nhau. Trước phòng ốc có một bãi đất trống bằng phẳng, cả hai tạo thành một chiếc sân rộng rãi, sáng sủa.

Gió nhẹ thổi qua, mây mù lượn lờ, quả thực là tiên khí mười phần, so với danh sơn đạo giáo - núi Võ Đang, Chung Nam Sơn thì nơi này càng giống phủ đệ của thần tiên hơn.

Nếu không phải “Đại Võ Tiên” là trò chơi võ hiệp, quả thật Vương Viễn và Mario còn cho rằng bọn họ đã đi tới chỗ ẩn cư của một người tu tiên nào đó.

“Rầm!”

Hai người Vương Viễn và Mario mới vừa đi vào trong sân, đột nhiên cửa phòng đại sảnh phía trước tự mở ra.

Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một giọng nói vô cùng từ tính truyền ra từ trong nhà: “Người tới là người phương nào, sao có thể xông vào Tiêu Dao cốc?”

“Ngưu Đại Xuân của Thiếu Lâm!”

“Mario của Võ Đang!”

Vương Viễn và Mario nghe vậy, vội vàng cùng nói: “Chúng ta đặc biệt đến đây để bái phỏng tiên sinh Tô Tinh Hà, nếu có chỗ mạo phạm mong tiên sinh thông cảm.”

Dựa theo những gì Tống Dương nói, bên trong Tiêu Dao cốc chỉ có cô nàng này và Tô Tinh Hà, giọng nói này chắc chắn không phải Tống Dương, tất nhiên sẽ là Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà rồi.

Vương Viễn chẳng qua là thích đùa giỡn mấy thủ đoạn nhỏ, nhưng hắn xuất thân từ gia tộc lớn, vẫn rất biết lễ nghĩa. Nếu cầu xin người khác làm việc cho mình, có sư phụ ở đó thì đương nhiên không thể đi tìm đồ nhi, nếu không thì chẳng phải đang nói bản lĩnh của Tô Tinh Hà không bằng Tống Dương sao? Vì lẽ đó nên cho dù có đến tìm Tống Dương thì vẫn phải nói là đến bái phỏng Tô Tinh Hà.

“Thiếu Lâm, Võ Đang?”

Chỉ nghe thấy người trong phòng nghi hoặc hỏi một tiếng, sau đó một bóng người nhẹ nhàng bay ra từ trong nhà.

Không sai, chính là bay ra... Nhưng đó lại không phải khinh công nhảy vọt của mấy người luyện võ bình thường.

Lúc này, đám Vương Viễn cũng là lần đầu tiên trông thấy ông lão trong truyền thuyết – người vẫn luôn “sống” ở trong miệng của Tống Dương này.

Dáng người của Tô Tinh Hà cũng không cao, thoạt nhìn trông có vẻ giống một ông lão gầy gò, có điều người này râu tóc bạc trắng, khí thế trang nghiêm, đôi mắt lấp lánh có thần. Tuy rằng tướng mạo có hơi già một chút nhưng không khó để nhìn ra - lúc còn trẻ chắc hẳn lão cũng là một vị thiếu niên ngọc thụ lâm phong. Mặc dù đã đến tầm tuổi này rồi, nhưng lão vẫn là một ông lão đẹp trai khiến người ta lo lắng không thôi.

“Ngồi đi!”

Tô Tinh Hà tiện tay chộp một cái, nháy mắt đã chộp lấy hai tảng đá lớn bên cạnh đưa tới trước mặt Vương Viễn và Mario.

“...”

Vương Viễn và Mario đều không biết nên nói gì.

Được đấy, ông lão này vừa xuất hiện đã ra oai phủ đầu với bọn họ.

Hai tảng đá lớn này ít nhất cũng phải nặng tới mấy trăm cân, Tô Tinh Hà lại cầm ở trong tay giống như đang cầm không khí vậy, tu vi cao đến mức này, hiển nhiên không hề thua kém cao tăng đời chữ Huyền ở Thiếu Lâm tự.

May mà Vương Viễn và Mario đều không phải là người chơi bình thường.

Vương Viễn có sức mạnh bẩm sinh, tất nhiên đón lấy tảng đá lớn này ở trong tay một cách dễ dàng. Hắn đón lấy nhẹ nhàng, để xuống cũng nhẹ nhàng. Nội công Võ Đang mà Mario học tập cũng thiên về tỉ mỉ, lâu dài, tuy không ung dung nhẹ nhàng được như Vương Viễn, nhưng cũng không tạo thành trò cười.

“Ừ! Không sai!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận