Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1006: Vương Viễn phát hoảng!

Nhắc nhở của Vương Viễn giúp hắn ta tỉnh táo lại, đột nhiên không tránh né nữa mà vận chuyển chân khí trải khắp toàn thân, đón đỡ một kiếm của Phong Bất Bình.

Bạch Hạc Lưỡng Sí là đệ tử khí tông Hoa Sơn, lại từng gặp kỳ ngộ, nội lực cực kỳ hùng hậu! Sau khi bước vào Tiên Thiên còn nhận được thuộc tính max cấp của [Tử Hà Thần Công].

Lực phòng ngự và điểm khí huyết dĩ nhiên không thấp như đệ tử Hoa Sơn bình thường.

“Phập!”

Phong Bất Bình đâm một kiếm vào ngực Bạch Hạc Lưỡng Sí.

-321

Một giá trị sát thương bay lên, thanh máu của Bạch Hạc Lưỡng Sí hơi sụt xuống một tí.

“Ha ha!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí thấy một kiếm của Phong Bất Bình không đâm chết được mình thì cười vang, tiện tay đáp trả thẳng lão một kiếm.

Đường kiếm này chẳng chút màu mè, chỉ là hắn ta vận đủ nội lực mà thôi.

“Phập!”

-21245

Sau đó, thanh máu trên đầu Phong Bất Bình thình lình tụt mạnh.

Không khó để nhìn ra, lão chẳng những có phòng ngự thấp mà điểm khí huyết cũng thấp đến đáng thương, hoàn toàn không ra dáng một con BOSS.

Phong Bất Bình cũng rất ngạc nhiên, lùi về sau một bước rồi tiếp tục xuất kiếm.

Lần này Bạch Hạc Lưỡng Sí đã biết phải đánh thế nào, đối mặt với công kích của Phong Bất Bình, hắn ta không tránh không né mà còn đáp trả.

Tới đây, coi xem ai bị đánh, ai là người gây sát thương cao hơn…

Phong Bất Bình đâm liên tục mười mấy kiếm, không bởi vì Bạch Hạc Lưỡng Sí đánh trả mà dừng tay.

Cuối cùng lão chẳng thể làm gì hơn, nhảy lùi về sau kéo giãn khoảng cách với Bạch Hạc Lưỡng Sí rồi nói: “Không ngờ đệ tử khí tông lại học được lối kiếm chiêu của Phong sư thúc, ta nhận thua!”

“Đa tạ đa tạ!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí nghe vậy vội vàng khiêm tốn nói: “Phong sư thúc có kiếm pháp siêu quần, ta chỉ chiếm lợi từ nội lực hùng hậu mà thôi. Thật ra kiếm tông và khí tông Hoa Sơn chúng ta đều là một nhà, luyện riêng mỗi thứ đều tồn tại nhược điểm cả, cùng luyện cả kiếm và khí mới là cảnh giới kiếm đạo cao nhất!”

“Hay cho một câu cùng luyện cả kiếm lẫn khí!”

Phong Bất Bình cảm thán: “Nếu năm đó chúng ta đều hiểu đạo lý đơn giản đó thì phái Hoa Sơn đã không lưu lạc đến nước này!”

Nói rồi, Phong Bất Bình bước tới trước, lôi một quyển sách ra đưa cho Bạch Hạc Lưỡng Sí: “Đây là môn kiếm pháp ta bỏ ra rất nhiều công sức nghiên cứu trong những năm qua. Tuy kiếm pháp tuyệt diệu nhưng lại thiếu nội lực thúc đẩy khiến nó không thể phát huy uy lực mạnh nhất. Giờ ta tặng lại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể làm rạng danh phái Hoa Sơn!”

Dứt lời, Phong Bất Bình hóa thành một luồng khói biến mất trước mặt mọi người.

“Thứ gì đấy?” Thấy họ Phong rời đi rồi, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình mới tò mò hỏi.

“Một quyển kiếm pháp cao cấp!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí không hề giấu giếm mà tiện tay chia sẻ bí tịch cho đồng đội xem – “Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm”.

“Chỉ là võ học cấp cao thôi hả?”

Vương Viễn lại hỏi.

Đối với người chơi khác mà nói, có thể lấy được võ học cấp cao đã tốt lắm rồi, nhưng Bạch Hạc Lưỡng Sí là cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ lấy được mỗi quyển cấp cao thì chán đời lắm.

Tên Mario thô bỉ kia còn được tăng Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ lên thành tuyệt học kìa.

“Không!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí nhìn cột công pháp rồi nói: “Mới nãy Ngưu ca nhắc nhở ta dùng mạng đổi mạng đánh trả kiếm của Phong sư thúc, nhờ đó mà lĩnh ngộ được toàn bộ quyết thức của [Độc Cô Cửu Kiếm]…”

“Tuyệt học?” Vương Viễn hỏi.

“Tuyệt học!” Bạch Hạc Lưỡng Sí gật đầu.

“Đậu mòe!”

Mới rồi Vương Viễn còn cảm thấy tiếc thay cho Bạch Hạc Lưỡng Sí, giờ lại buồn bực chết đi được.

Mẹ nó chứ, dựa vào đâu, đã có chiêu thức tuyệt học rồi còn nhận được một công pháp cao cấp. Tên này đúng là đủ hên!



Sau khi lĩnh ngộ công pháp Bạch Hạc Lưỡng Sí rời khỏi đội ngũ, lúc này trong đội chỉ còn lại mỗi Vương Viễn và Bôi Mạc Đình.

Hai người tiếp tục tiến về trước.

Động nọ nối tiếp động kia, ngoại trừ bốn BOSS đầu là BOSS chung thì sau đó toàn là BOSS cá nhân cả.

Khả năng hệ thống cũng biết, càng về sau người chơi trong đội càng ít, để BOSS chung ra sân thì đúng là không biết xấu hổ.

Lúc tới động đá thứ tám Thâm Tàng Công Dữ Danh, Bôi Mạc Đình lĩnh ngộ được chiêu thức tuyệt học [Chư Tà Vô Tung], dùng nội lực Quỳ Hoa tạo ra một phân thân kế thừa 20% tu vi của bản thân để tấn công kẻ địch, trong năm giây sau khi thả phân thân, người chơi có thể che giấu hành tung bản thể.

Bôi Mạc Đình rời đi, trong đội ngũ còn đúng một mình Vương Viễn.

Lúc này hắn đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Sở dĩ bốn người Tống Dương có thể nhanh chóng lĩnh hội được võ học vì bọn họ có một điểm chung, đó là ngộ tính không thấp…

Cho nên chuyện có thể lĩnh ngộ được võ học trong động đá không không liên quan gì đến tỷ lệ rớt mà quan trọng là ngộ tính.

Nghĩ đến đây, Vương Viễn hít vào một hơi thật sau: “Đậu xanh rau má, xem ra hệ thống cố ý nhằm vào Ngưu mập ta rồi!”

Đến nay ngoại trừ Vương Viễn ra thì những người chơi hiển hách trên giang hồ, trở thành cao thủ đứng đầu của các môn phái lớn nhỏ đều là người có ngộ tính cao nên dĩ nhiên có thể nhanh chóng lĩnh ngộ được công pháp trên đảo Hiệp Khách.

Mà ngộ tính của Vương Viễn chỉ có mười… thấp nhất trong lịch sử, có khi đánh thẳng đến động đá thứ hai mươi bốn - Động Bạch Thủ Thái Huyền Kinh cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được gì.

Vương Viễn phát hoảng!

Thật ra có thể lĩnh ngộ được võ học hay không đối với Vương Viễn mà nói cũng không quan trọng.

Dù sao chơi trò chơi này đã lâu, biết bao nhiêu chuyện xảy ra liên quan đến ngộ tính, Vương Viễn cũng đã quá quen rồi, hơn nữa hắn còn có rất nhiều tuyệt học trong người, cũng không hề thiếu công pháp võ học.

Chẳng qua dựa theo tính cách của Vương Viễn, từ trước đến nay hắn không thích làm mấy chuyện vô nghĩa.

Biết rõ ngộ tính của mình không lĩnh ngộ được võ học gì, tất nhiên là Vương Viễn sẽ không tiếp tục đánh nữa.

Nhưng bây giờ trong người Vương Viễn đang có một gốc cây Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo, đây chính là bảo bối mà hắn mơ ước đã lâu, nếu bây giờ quay đầu rời khỏi, ngọn cỏ này sẽ không còn.

Nói cho cùng, Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo mới là thứ mà Vương Viễn để ý nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận