Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 958: Địch nhân lớn nhất đến từ bên trong

"Thật sự! Trâu bò như vậy sao?" Vương Viễn bắt đầu kính nể.

"Đúng vậy! Cho nên những người này đều tới đòi nhiệm vụ!" Phương Đông Chưa Tỏ nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, đã có người trong đám người tiến lên nói: "Quách đại hiệp, Hoàng nữ hiệp, chúng ta đều là đệ tử các phái tới thủ thành, cần chúng ta làm gì thì các ngươi cứ ra lệnh đi!"

Quách Tĩnh liếc nhìn người nọ một cái, không thèm để ý tới, mà nhìn Hoàng Dung, ưu sầu nói: "Đại quân Mông Cổ đã vây thành rồi, vì sao binh lính trong thành Tương Dương lại mang tinh thần tan rã như thế? Tướng thủ thành nơi này rốt cuộc đang làm cái gì?"

"Quách đại hiệp! XX minh của chúng ta có mấy vạn người, nhiệm vụ trấn giữ Tương Dương cứ giao cho minh chúng ta đi!"

"Thúi lắm, cái bang phái rách nát của các ngươi chỉ có hai người mà dám nói lên mấy vạn người? Có biết xấu hổ hay không hả? XX chúng ta mới có thực lực hùng hậu!"

Thấy Quách Tĩnh không thèm quan tâm, những người khác đều vây lên, ngươi một lời ta một câu đôi co qua lại, ai nấy đều đòi nhiệm vụ từ hai người Quách Tĩnh.

Hoàng Dung mang vẻ mặt mất kiên nhẫn, trường côn xanh mượt trong tay đã vài lần nâng lên muốn đánh người, đều bị Quách Tĩnh lặng không tiếng động ngăn lại.

Vương Viễn thấy thế thì khẽ híp mắt lại.

Không khó để nhìn ra, hai người Quách Tĩnh đang có chuyện phải làm, nhưng lại bị một đám người chơi đoạt nhiệm vụ chặn đường ở chỗ này.

Những người chơi này đều tới để thủ thành, Quách Tĩnh lại là NPC chính phái cho nên không thể cưỡng chế người rời đi.

"Ngưu ca có muốn lên thử chút không? Giá trị hiệp nghĩa của ngươi cao như vậy, hẳn không thành vấn đề!"

Phương Đông Chưa Tỏ thấy Vương Viễn có chút hứng thú nhìn hai người Quách - Hoàng thì nhỏ giọng nói.

"Ta cảm thấy chuyện này không liên quan tới giá trị hiệp nghĩa!" Vương Viễn cười cười, tiến lên quát lớn: "Mấy người các ngươi có phải có bệnh không hả! Hiện tại quân Mông Cổ đang vây thành, các ngươi không đi ra ngoài giết địch, lại ở đây dây dưa với hai người trẻ tuổi này thì có ích lợi gì?"

"Ngươi là ai hả?"

Mọi người đang quấn lấy Quách Tĩnh và Hoàng Dung thì đột nhiên có một hòa thượng nhảy ra ngang ngược chỉ trích bọn họ, đương nhiên không ai vui vẻ cả, tất cả đều căm tức quay đầu nhìn Vương Viễn.

Mấy người Phượng Vũ Cửu Thiên nhìn thấy Vương Viễn thì hoảng sợ, chạy biến không quay đầu lại.

Xem ra ba tên này cũng biết chuyện mình làm lúc trước ở núi Vô Lượng là không phúc hậu, hiện tại có tật giật mình.

Vương Viễn đương nhiên là mặc kệ ba tên đần độn đó, chắp tay trước ngực, trịnh trọng nói: "A di đà phật! Tiểu tăng Thiếu Lâm tự - Ngưu Đại Xuân!"

"Ngưu Đại Xuân?"

Người có tên cây có bóng, Vương Viễn ở trên giang hồ không phải người lương thiện gì, nghe danh Vương Viễn, mọi người đều ngẩn ra, trong mắt hiện lên chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng hồi thần nói: "Ngưu Đại Xuân thì thế nào! Bang phái chúng ta đang đóng quân ngay bên ngoài thành Tương Dương, còn lâu chúng ta mới sợ ngươi!"

"Đúng vậy! Ta cũng không tin một mình ngươi có bản lĩnh như vậy!" Những người khác đều nói hùa theo.

"Haizzz..."

Vương Viễn thở dài, thương họ bất hạnh, giận họ không biết đấu tranh nói: "Các ngươi có năng lực đó, sao không ra ngoài giết thêm vài tên quân Mông Cổ không phải tốt hơn sao. Dây dưa với hai người trẻ tuổi ở chỗ này thì có ích lợi gì?"

Nói xong, Vương Viễn vươn tay kéo hai người chơi, tạo ra một con đường cho Quách Tĩnh và Hoàng Dung, rồi nói: "Hai vị đi nhanh đi!"

"Vô liêm sỉ! Ngươi muốn làm gì?"

Thấy Vương Viễn muốn thả Quách Tĩnh và Hoàng Dung, mọi người vừa sợ vừa giận.

Nhưng Quách Tĩnh Hoàng Dung lại không rời đi ngay, mà mang vẻ mặt vui mừng nhìn Vương Viễn hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của đại sư?"

"Không dám! Tiểu tăng Ngưu Đại Xuân!" Vương Viễn mỉm cười, báo tên của mình.

Quả nhiên muốn lấy được nhiệm vụ từ trong tay hai người này, thì không thể dây dưa không thả, phải có kỹ xảo mới được.

Hiện tại người ta muốn rời đi, ngươi lại ngăn cản, người ta cho ngươi nhiệm vụ mới là lạ. Ngược lại, Vương Viễn nhân cơ hội tối đa, giải vây cho hai người Quách Tĩnh, xem những người khác thành đá kê chân, nhận được ấn tượng tốt từ Quách Tĩnh.

"Mẹ nó! Hòa thượng này thực chó chết!"

Vương Viễn đá mọi người một cước như thế lại dẫn tới sự chú ý của Quách Tĩnh, ai nấy đều đầy một bụng tức.

Nhưng tức thì tức, cũng chỉ có thể chịu không làm gì được.

Nhiệm vụ mà, trước khi nhận được thì nó thuộc về tất cả người chơi, ai có bản lĩnh thì nhiệm vụ là của người đó, không nhận được chỉ có thể nhận mệnh. Huống chi Vương Viễn thực lực phi phàm, danh tiếng cũng chả tốt lành gì, người có lý còn không dám chọc vào, huống chi bây giờ còn không có lý?

Mọi người không còn cách nào đành phải ai về nhà đó.

Phương Đông Chưa Tỏ cũng muốn rời đi, lại bị Vương Viễn túm lại.

"Ngưu ca còn có việc gì sao?" Phương Đông Chưa Tỏ khó hiểu hỏi.

"Ngươi có đội ngũ chưa?"

"Thần Bổ Ti chúng ta một thành chỉ có một người, lấy đâu ra đội ngũ..."

"Đúng lúc ta còn thiếu người giúp!" Vương Viễn cười khà khà, ngỏ lời mời Phương Đông Chưa Tỏ.

...

"Thì ra là Ngưu đại sư!"

Lúc này, nghe Vương Viễn tự giới thiệu xong, Quách Tĩnh chắp tay nói: "Hai người chúng ta nghe nói quân Mông Cổ xuôi nam, đặc biệt tới thành Tương Dương trợ giúp, nhưng lại có một chuyện không rõ, không biết Ngưu đại sư có thể giải đáp nghi hoặc giúp tại hạ hay không?"

Hệ thống nhắc nhở: Bạn kích hoạt nhiệm vụ hoạt động ẩn [Tướng Soái Vô Năng], nhận hay không nhận!

"Các hạ cứ hỏi, tiểu tăng đương nhiên sẽ biết gì nói đó!" Vương Viễn tiện tay nhấn nhận.

Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận nhiệm vụ hoạt động ẩn [Tướng Soái Vô Năng]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Hãi Thế Tục

Nội dung nhiệm vụ: Tra xét tình huống trong thành giúp hai người Quách Tĩnh

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết

Bối cảnh nhiệm vụ: Thành Tương Dương nguy ở sớm tối, binh lính tác chiến nơi tiền tuyến lại không hề có ý chí chiến đấu, mời tra xét đến cùng.

Quách Tĩnh lại nói tiếp: "Thành Tương Dương chính là cứ điểm quân sự quan trọng, dọc đường tới đây chúng ta đã thấy, quân canh giữ thành đều mang bộ dạng uể oải, thật sự rất lo lắng. Ngưu đại sư có biết vì sao hay không?"

"Ta cũng không rõ lắm!" Vương Viễn cũng mờ mịt nói: "Các môn phái lớn và người chơi trong chốn giang hồ chúng ta đều đã quyên tiền quyên vật tư cho quân đội canh giữ Tương Dương, theo lý thuyết thì không nên như vậy mới đúng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận