Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1106: Những người cô đơn

Quay lại trò chơi, khoảng thời gian này đáng lẽ là lúc người chơi tấp nập nhất, nhưng bên trong thành Yến Kinh lại có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Dường như tất cả mọi người đang quây quần bên người thân, ăn cơm tất niên, đón giao thừa.

Người còn ở trong game lúc này, tám phần đều là loại không có việc gì để làm như Vương Viễn, ví dụ như Một Đám Ô Hợp chẳng hạn, quá nửa vẫn còn đang online.

"Mọi người đang làm gì thế?"

Nhìn thấy có người online, Vương Viễn bỗng không còn cảm thấy cô đơn, trò chơi quả nhiên là liều thuốc trị bệnh hữu hiệu nhất cho những người cô độc.

"Ta đang xem trực tiếp Xuân Vãn, ngươi có tới không?"

Người đầu tiên trả lời Vương Viễn chính là kẻ cuồng công việc Độc Cô Tiểu Linh.

Vương Viễn cười nói: "Sao ngươi có thời gian rảnh rỗi vậy? Không cần làm cơ quan sao?"

"Năm hết tết đến rồi, dù gì ta cũng cần nghỉ ngơi chứ!" Độc Cô Tiểu Linh nói.

“Trong trò chơi cũng có Xuân Vãn hay sao?" Vương Viễn thắc mắc hỏi.

"Có chứ! Đang phát sóng trực tiếp ở đấu trường Yến Kinh đây này!"

"Được, vậy ta đến!"

Vương Viễn vừa hay đang ở Yến Kinh, đến đấu trường cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Đến đấu trường, lúc hắn tìm thấy Độc Cô Tiểu Linh, cô nàng này đang ngồi trên khán đài theo dõi buổi truyền hình trực tiếp của Xuân Vãn.

Trrong đấu trường có không ít người chơi, xem ra ngày lễ tết mọi người cũng muốn dành cho mình một ngày nghỉ, không cần phải đi đánh quái thăng cấp hay luyện võ.

"Bên này!"

Độc Cô Tiểu Linh vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, Vương Viễn bước tới ngồi cạnh Độc Cô Tiểu Linh.

“Ngươi không phải về nhà ăn cơm đêm giao thừa cùng bố mẹ sao?” Vương Viễn tò mò hỏi Độc Cô Tiểu Linh.

Độc Cô Tiểu Linh buồn bã nói: "Ta ở bên ngoài một mình... Năm nay không về nhà."

“Ta cũng vậy!” Đều là kẻ lưu lạc nơi đất khách quê người, Vương Viễn khá hiểu tâm trạng của Độc Cô Tiểu Linh.

“Vô Kỵ muội muội đâu?” Độc Cô Tiểu Linh liếc mắt nhìn sau lưng Vương Viễn hỏi.

"Cô ấy về nhà... Chắc lúc này đang ăn cơm giao thừa rồi." Vương Viễn nói.

"Ồ..." Độc Cô Tiểu Linh ồ lên nói: "Khi nào thì các ngươi kết hôn?"

"Phụt..."

Vương Viễn nghe vậy phun ra một ngụm máu già, lau mồ hôi nói: "Cái gì với cái gì thế, chúng ta kết hôn? Nghe quái dị quá đi! Chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi!"

“Có thật không?” Độc Cô Tiểu Linh nghi ngờ: “Hai người không phải đang ở chung sao?

"Ở chung thì chính là quan hệ người yêu sao?" Vương Viễn xua tay nói: "Vậy thì chẳng phải ta sẽ cưới Cung Hỉ Phát Tài sao? Khi còn bé, ta và hắn còn ngủ chung trên một chiếc giường đấy."

"Ặc..."

Độc Cô Tiểu Linh bị những lời lưu manh của Vương Viễn làm cho nghẹn họng.

Độc Cô Tiểu Linh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Vậy ngươi thích dạng con gái như nào?"

“Ít nhất cũng phải trông giống phụ nữ.” Vương Viễn sờ cằm nói lẩm bẩm: “Đầu tiên, tính khí không thể nóng nảy..."

Nói đến đây, trong đầu Vương Viễn lập tức hiện hiện lên hình mẫu giống như Nhất Mộng Như Thị.

“Thứ hai, không thể táy máy tay chân, cư xử thiếu văn minh với mọi người... Ngươi nhìn Tiểu Tống, đây chính là mặt trái điển hình.” Vương Viễn lại nói.

"Haha..." Độc Cô Tiểu Linh cũng nghĩ đến hai cô gái này, không khỏi nở nụ cười.

Cuối cùng, Vương Viễn lại nói: "Quan trọng nhất là phải biết tri thức, hiểu lễ nghĩa, ngươi nhìn lại mình mà xem, tối ngày cắm đầu vào mấy cái cơ quan, một chút cũng không giống con gái tí nào..."

Nói đến đây, Vương Viễn còn không quên than thở nói: "Ngươi nhìn xem, sao ta xui xẻo thế, chơi một cái trò chơi mà chỉ quen biết được mấy cô nương như các người, kết quả chẳng ai giống con gái, nhìn xem Mộ Dung Song người ta ngực lớn chân dài... Ô, có sát khí!"

Vương Viễn chưa kịp nói hết lời đã cảm thấy sau lưng ớn lạnh, quay đầu lại thì thấy Độc Cô Tiểu Linh đang đen mặt nhìn mình chằm chằm.

"Quên đi, ngày lễ tết bà đây không muốn để ý đến ngươi, ngươi cũng đừng qua đây chọc tức bà! Cút qua một bên đi!" Độc Cô Tiểu Linh vẫy tay xua đuổi.

“Đừng thế mà... Không phải chúng ta đang xem biểu diễn sao, ngươi xem ảo thuật này diễn tốt chưa kìa, không biết lão già kia là ai nhỉ?" Vương Viễn biết mình đã nói sai, liền nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Hình như tên là Cừu Thiên Trượng thì phải!” Độc Cô Tiểu Linh suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Ừm! Rất mạnh!"

Vương Viễn sờ cằm, nghiêm túc nói.

Sau khi Cừu Thiên Trượng biểu diễn xong màn ảo thuật của mình, bốn cô gái xinh đẹp liền bước lên sân khấu, Vương Viễn biết một người trong số đó, chính là đệ tử của phái Nga Mi, tên là Chu Chỉ Nhược, ba người còn lại thì hắn chưa từng gặp.

Bốn cô gái cất cao giọng hát một khúc Kê Nhĩ Thái Mỹ, dưới đài vang lên những tiếng huýt sáo.

“Phì, đồ đàn ông cặn bã!” Độc Cô Tiểu Linh nhìn chằm chằm vào bốn cô gái trên sân khấu và hung hăng nhổ nước bọt.

“Liên quan gì đến lão tử!!” Vương Viễn buồn rầu, cứ tưởng Độc Cô Tiểu Linh đang chửi mình, dù sao bên cạnh cô lúc này cũng chỉ có một mình hắn là đàn ông!

...

Ngồi xem Xuân Vãn cả đêm với Độc Cô Tiểu Linh, Vương Viễn vừa offline xong đã lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau lên mạng, Vương Viễn gửi cho Đinh Lão Tiên một tin nhắn: "Đến Yến Kinh đi! Có chuyện quan trọng!"

Đinh Lão Tiên bây giờ đã cực kỳ trâu bò, có kỹ năng mạnh mẽ như Phá Toái Hư Không, muốn đi đâu thì tới đó, chỉ trong chớp mắt đã vượt ngàn dặm, không chịu sự hạn chế của bất kỳ địa vực nào.

Nhận được tin, Đinh Lão Tiên liền nhắm chuẩn bên trái của Vương Viễn, vẽ một cánh cổng truyền tống và ngay lập xuất hiện bên cạnh Vương Viễn.

“Có chuyện gì mà không thể nói qua tin nhắn vậy?" Đinh Lão Tiên thần bí hỏi.

“Giúp ta thu thập một ít đồ!” Vương Viễn trịnh trọng nói.

“Thu thập cái gì?” Đinh Lão Tiên tò mò hỏi.

Hắn biết Vương Viễn ngày thường rất ít khi đi dạo trong chợ, những thứ mà hắn muốn thu thập chắc chắn không phải loại tầm thường.

Vương Viễn nghiêm mặt nói: "Đồ trắng!"

“Đồ trắng, cái này... thứ rác rưởi ấy ngươi thu thập để làm cái gì?" Đinh Lão Tiên trợn mắt, hoàn toàn không biết não Vương Viễn chứa những cái thứ chết tiệt gì.

Đồ trắng là trang bị có chất lượng thấp nhất trong trò chơi, hiện giờ trừ những người mới chơi thì hầu như không có ai để ý tới loại đồ này.

Vương Viễn dù gì cũng là cao thủ cấp 75, chỉ tính tu vi thực lực đã là trần của mọi người, NPC chưởng môn tầm thường đã không còn là đối thủ của hắn. Một người chơi cao thủ như vậy lại muốn đi thu mua đồ trắng, đây không phải có bệnh thì là gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận