Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1539: Lăng Hư Tử phái Thanh Thành

“Cướp nhiệm vụ?”

Vương Viễn vừa cười vừa hỏi: “Làm sao ngươi biết ta không có nhiệm vụ?”

“Cái này…”

Trúc Diệp Thanh hơi ngớ ra, nói: “Ngươi có nhiệm vụ hay không có liên quan gì đến ta?”

“Có đấy!” Vương Viễn đáp: “Nhiệm vụ của ta là Mao Thái, mà nhiệm vụ của ngươi cũng là Mao Thái, vậy đó chính là nhiệm vụ hai chiều… Nhiệm vụ hai chiều là có ý nghĩa gì, chắc hẳn ngươi cũng biết nhỉ.”

Nói xong, Vương Viễn tiến lên một bước, áp sát Trúc Diệp Thanh.

Hiển nhiên Trúc Diệp Thanh biết thiết lập nhiệm vụ hai chiều, thấy Vương Viễn sáp lại, trong lòng gã ta cả kinh, vội vàng lôi pháp bảo hồ lô ra, mở nút lọ nhắm vào Vương Viễn, một ngọn lửa phun thẳng về phía hắn.

Vương Viễn không hề tránh né, mà xông thẳng tới ngọn lửa, nắm lấy hồ lô của Trúc Diệp Thanh, giật mạnh về sau, nắm hồ lô trong tay.

[Thanh Trúc Hồ Lô] (Pháp bảo)

Phẩm giai: Hạ phẩm bậc một.

Pháp thuật tấn công +10%.

Tiểu Thiên Tinh: Pháp báo nhập môn của phái Thanh Thành, với sự trợ giúp của hồ lô quý, đọc nhẩm khẩu quyết với kẻ địch, nó sẽ giống như đốm lửa ngập trời phun về phía địch, tạo thành sát thương pháp thuật.

Trạng thái: Đã luyện hóa.

Ràng buộc: Trúc Diệp Thanh.

Giới thiệu vật phẩm: Pháp bảo bản mệnh của đệ tử phái Thanh Thành.

“Rác rưởi quá thể!”

Vương Viễn liếc mắt nhìn thuộc tính, hạ phẩm nhất giai, trên cơ bản tương đương với trang bị của tân thủ, rác rưởi lại còn ràng buộc… vì thế hắn dùng một quyền đấm nát hồ lô luôn.

“Phụt…”

Pháp bảo của người chơi có sự ràng buộc với nguyên thần, nay pháp bảo của Trúc Diệp Thanh bị Vương Viễn phá hỏng một cách thô bạo như thế, cũng khiến gã ta phun ra một ngụm máu tươi.

Vương Viễn đi lên, vung một cái tát vả gã ta thành hình làm mờ.

Giải quyết xong gã ta, Vương Viễn phủi tay, nói: “Các ngươi đều nhìn thấy hết nhé, ta và hắn là nhiệm vụ hai chiều, là hắn tấn công ta trước nên ta mới đánh trả.”

“Chuyện này…”

Yên Vô Vân nhìn thấy thi thể của Trúc Diệp Thanh, rồi lại nhìn Vương Viễn, đột nhiên cảm thấy Trúc Diệp Thanh thật sự thừa nhận ác danh của Ngưu Đại Xuân là tin đồn vô căn cứ.

Ngưu Đại Xuân này thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng nếu như ngươi dám xem thường hắn, bắt nạt hắn, vậy đó chính là coi hổ thành mèo bệnh.

“Ôi trời ơi Ngưu ca, sao ngươi lại giết gã?” Thấy Vương Viễn vả chết Trúc Diệp Thanh, Giấy Ngắn Tình Dài nói trong sự kinh hoàng.

“Sao thế? Gã là bạn của các ngươi sao?” Vương Viễn buồn bực hỏi.

Hình như trông có vẻ bọn họ cũng không thân mà.

“Không phải!” Mấy người Yên Vô Vân vội vàng đáp: “Ta, Địa Ngục và Trời Xanh là bạn, chỉ tổ đội tạm thời với gã thôi, ngược lại ông chủ biết hắn.”

“Ôi này…” Giấy Ngắn Tình Dài vội la lên: “Ta và hắn không thân nha, nhưng Ngưu ca, ngươi giết hắn làm gì? Chúng ta mau chạy đi, bằng không sẽ xong mất.”

“Ha ha!”

Vương Viễn nghe vậy, cười ha ha bảo: “Lẽ nào hắn còn là cao thủ trung tâm ở bang phái lớn gì đó chắc?”

Hắn chưa từng sợ bang phái lớn gì đó, Vạn Thánh Sơn có trâu bò không? Ấy vậy mà Vương Viễn vẫn không coi ra gì như cũ.

“Ngược lại cũng không phải… chỉ là gã…”

“Sư phụ! Chính là hắn!”

Giấy Ngắn Tình Dài còn chưa nói xong, một luồng sáng màu xanh đã bay tới trước mặt mấy người Vương Viễn, chỉ nhìn thấy Trúc Diệp Thanh kéo một người lùn, chỉ vào Vương Viễn và nói: “Chính hắn đã giết đệ tử, còn cướp pháp bảo của đệ tử.”

“Sự phụ của gã ở ngay thôn Ngọa Ngưu…” Lúc này, lời sau đó của Giấy Ngắn Tình Dài cũng nói ra, hắn ta liếc mắt nhìn người lùn đó, bảo: “Lăng Hư Tử tiền bối.”

Sở dĩ Giấy Ngắn Tình Dài cũng cho Trúc Diệp Thanh nhiệm vụ này, chính là vì sư phụ của gã ta ở ngay thôn Ngọa Ngưu, nghĩ rằng nếu như nhiệm vụ đầu tiên không hoàn thành, ít nhất có thể tìm NPC tiền bối trợ giúp.

Kết quả nhiệm vụ đã thành công rồi, mà Vương Viễn lại vả một cái nát đầu của Trúc Diệp Thanh một cách đầy gọn gàng và lưu loát, khiến Giấy Ngắn Tình Dài khó xử.

“Lăng Hư Tử?”

Vương Viễn cúi đầu nhìn người lùn đó, trong lòng thầm nghĩ: “Hôm nay làm sao thế nhỉ? Mình có thù gì với người lùn sao?”

Dáng người của Lăng Hư Tử thấp bé, nhưng khí thế lại không hề tầm thường chút nào, bên hông giắt một bình hồ lô màu tím, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm màu xanh.

Lúc này, Lăng Hư Tử ngẩng đầu trợn mắt nhìn Vương Viễn. Nhưng bởi vì dáng người chênh lệch, cho nên ngược lại, khí thế của lão ta rõ ràng không đủ cho lắm.

Sau khi quan sát Vương Viễn một phen, Lăng Hư Tử lớn tiếng chất vấn hắn: “Ngươi là cao nhân phái nào? Dám cả gan đả thương đồ nhi của Lăng Hư Tử ta?”

Lăng Hư Tử vừa nói ra lời này, thông tin đã xuất hiện trước mặt Vương Viễn.

[Thanh Thành nhị tiên Lăng Hư Tử]

Cảnh giới: Kim Đan tầng năm.

Khí huyết: Đầy.

Pháp lực: Dồi dào.

Pháp thuật: Nam Minh Li Hỏa của kiếm phái Thanh Thành.

Giới thiệu: Chấp sự đời thứ ba của phái Thanh Thành, cùng với Lăng Vân Tử của phái Thanh Thành được xưng là Thanh Thành nhị tiên.

“Kim Đan tầng năm…”

Nhìn thấy cảnh giới của Lăng Hư Tử, vẻ mặt của Vương Viễn nặng nề hẳn đi, tu vi của người lùn này thực sự không thấp, mạnh hơn Mao Thái ước chừng một cảnh giới lớn.

Sự phân chia cảnh giới thoạt nhìn cũng giống như cấp bậc, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn. Bởi vì tu sĩ ở tiên linh giới, công pháp tu luyện được ở mỗi một cảnh giới lớn, chắc chắn sẽ mạnh hơn cảnh giới trước một cấp bậc.

Một cảnh giới lớn, cũng không chỉ nói tu vi của Lăng Hư Tử cao hơn Mao Thái mười tầng. Mà mấu chốt là công pháp tu luyện ở Kim Đan kỳ, cũng sẽ mạnh hơn công pháp tu luyện ở Trúc Cơ kỳ một cấp bậc, hơn nữa, trang bị pháp bảo và phi kiếm trên người đều sẽ cao hơn một tầng.

Ví dụ Trúc Cơ tầng mười và Kim Đan tầng một, có lẽ chỉ kém một tầng cảnh giới, nhưng thực lực chênh lệch thực sự như trời với đất.

Lúc này, Vương Viễn vẫn chưa tới Trúc Cơ, tuy rằng có thể dễ dàng đối địch với Mao Thái, nhưng cách nhau hai cảnh giới mà đối mặt BOSS Kim Đan kỳ, vẫn có hơi khó khăn.

Chẳng trách Trúc Diệp Thanh lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra tiểu tử này có chỗ dựa. Nhưng đệ tử của phái Thanh Thành làm cái quái gì ở thôn Ngọa Ngưu?

“Không môn không phái!”

Vốn dĩ Vương Viễn còn muốn báo cái tên của Thạch Công ra, nhưng vừa nghĩ chắc tám phần Thạch Công này là tên giả, báo ra cũng không có tác dụng gì, nên dứt khoát tỏ vẻ mình không có môn phái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận