Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 468: Màu mè

Mario là một tên cực khôn lỏi, biết hòa thượng nhỏ con trước mặt này rất mạnh thì không tiếp tục tiến lên tiếp cận nữa, mà lùi một bước núp sau lưng những kẻ khác.

"Coi như ngươi cũng thông minh đấy!"

Vương Viễn thấy thế bật cười, nhịn không được mắng.

"Soạt!"

Nhưng mà đúng vào lúc này, một ánh kiếm lóe lên, Vương Viễn chỉ cảm thấy trước mắt bừng sáng, một kiếm khách mặc nho bào đã tung người bay tới, trường kiếm mang theo ánh sáng như tia chớp đâm thẳng vào ngực hắn.

"Bạch Hạc Lưỡng Sí!!!"

Vương Viễn nhìn thấy người này thì híp mắt lại.

Vương Viễn từng đánh qua lại với Bạch Hạc Lưỡng Sí rồi, biết rõ người này thân thủ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa có nội lực hùng hậu. Lúc này hắn ta đánh một kiếm tới, Vương Viễn dĩ nhiên không dám xem nhẹ.

Bạch Hạc Lưỡng Sí có thân pháp cực nhanh, chớp mắt đã đâm trường kiếm tới ngực mục tiêu định sẵn.

Vương Viễn lùi lại một bước, tay trái đưa từ trái sang phải, đập vào lưỡi kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Keng" một tiếng, trường kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí bị Vương Viễn đập lệch, Vương Viễn lại duỗi tay trái ra lần nữa, năm ngón tay gập lại, ý đồ nắm chặt lưỡi kiếm.

Nhưng ai ngờ Bạch Hạc Lưỡng Sí khẽ rung cổ tay, trường kiếm bay vút lên, tránh thoát đòn bắt tóm của Vương Viễn, tiếp đó lao về phía trước, đảo khách thành chủ đâm vào mạch môn ở cổ tay hắn.

"Kiếm nhanh thật đấy!"

Vương Viễn thầm giật mình, vận chuyển chân khí bảo vệ cánh tay.

"Đinh"

Kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí đâm trúng cổ tay Vương Viễn, phát ra âm thanh quỷ dị.

"Ơ?"

Hắn ta thấy Vương Viễn không bị thương thì thầm ngạc nhiên, mà Vương Viễn khẽ đảo cổ tay, cong năm ngón tiếp tục chụp vào thân kiếm.

Hiện tại Bạch Hạc Lưỡng Sí đang trong trạng thái công kích cứng ngắc, muốn thu kiếm lại đã không kịp nữa rồi, lập tức chuyển động người định mượn lực xoay lại rút kiếm ra. Mà Vương Viễn thì tiến lên một bước, hít vào một hơi thật sâu, tay phải thình lình đẩy về phía trước, dùng chiêu [Ngã Phật Từ Bi] kéo theo chưởng lực cắt ngang trời đập vào ngực Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Bạch Hạc Lưỡng Sí cuống quít quăng kiếm, hai tay chặn trước ngực thúc giục nội lực đến cực hạn, đồng thời nhảy về sau.

"Uỳnh!"

Một tiếng động trầm đục vang lên, Bạch Hạc Lưỡng Sí mượn lực bay ra sau mấy mét, lùi lại liên tục mấy bước mới ổn định được thân hình.

Những người chơi xung quang đều ngẩn người ra.

Người trong nghề xem kiểu cách, người ngoài nghề xem trò vui. Nếu ở đây là người chơi bình thường, e rằng chỉ nhìn ra được một hiệp vừa rồi Vương Viễn đã đánh lui cao thủ đứng đầu thiên hạ, nhưng người chơi trong Tụ Hiền Trang ai ai cũng là cao thủ cấp cao, vừa rồi Vương Viễn và Bạch Hạc Lưỡng Sí đánh nhau có bao nhiêu hung hiểm bọn họ nhìn vô cùng rõ ràng.

Trong khoảng thời gian chớp mắt đó, hai người gặp chiêu phá chiêu ba lần, mỗi một chiêu đều dốc hết sức để ứng phó, hơi nhanh hoặc hơi chậm một chút thôi là sẽ có người mất mạng ngay, năng lực phản ứng và kỹ xảo vận dụng của cả hai khiến mọi người cảm thán không thôi.

Nhất là Bạch Hạc Lưỡng Sí, kỹ xảo xoay người mượn lực phá đoạn cứng ngắc của hắn ta càng khiến mọi người có được thu hoạch không nhỏ.

"Được! Được! Được!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí bị Vương Viễn đánh lui thì nhịn không được khen ngợi mấy tiếng, rồi hắn ta duỗi tay phải ra, hai ngón tay chập lại quát to: "Lên!"

"Vút!"

Thanh trường kiếm bị hắn ta ném ra lúc nãy như nhận được lời kêu gọi từ dưới đất vọt lên giữa không trung.

Bạch Hạc Lưỡng Sí lại dùng ngón tay chỉ tiếp, trường kiếm bay thẳng đến yết hầu Vương Viễn. Cùng lúc đó, thân hình hắn ta lóe lên, rút ngắn khoảng cách mấy mét, tóm lấy chuôi kiếm, cổ tay lại lắc, trong khoảng thời gian ngắn liên tục đâm sáu nhát kiếm về phía Vương Viễn.

[Phong Quyển Vân Tàn]

Kiếm pháp cấp cao của phái Hoa Sơn - “Cuồng Phong Khoái Kiếm”!

Bạch Hạc Lưỡng Sí vốn là khoái kiếm thủ, bất kể là kiếm pháp Hoa Sơn hay điện kiếm đều nổi tiếng với một chữ “nhanh”, Cuồng Phong Khoái Kiếm này càng chẳng cần nói, nhanh không gì sánh kịp, chớp mắt kiếm quang đã như cầu vồng chia ra đâm vào sáu huyệt đạo của Vương Viễn.

"Ha ha!"

Nhưng phút chốc khi Bạch Hạc Lưỡng Sí sắp đâm kiếm trúng mục, hắn ta chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh, trường kiếm đâm vào người Vương Viễn cứ như đâm trúng tấm sắt, chẳng cắm sâu nổi nửa phân.

"Chuyện này..."

Bạch Hạc Lưỡng Sí ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vương Viễn tỏ vẻ lạnh nhạt, chân khí vờn quanh người, đón đỡ hết đòn tấn công của hắn ta.

"Màu mè! Xem quyền của ta đây!"

Vương Viễn vừa mở miệng bảo người ta xem quyền, tay phải đã duỗi ra sử dụng [Hồ Giảo Man Triền] tóm lấy tóc Bạch Hạc Lưỡng Sí, sau đó giật mạnh một phát xuống dưới, thình lình huých đầu gối lên.

"Bốp!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí tối sầm mắt lại, trực tiếp bị Vương Viễn đụng đến mặt mũi nở hoa, đầu kêu ong ong.

Vương Viễn nắm tóc Bạch Hạc Lưỡng Sí, xoay tay một phát lật người hắn ta lại, đầu gối chĩa vào lưng mục tiêu, tay phải dùng sức giật mạnh đầu về sau.

Bạch Hạc Lưỡng Sí không tự chủ được ngửa mặt lên trời.

Vương Viễn khép ngón tay trái lại thành hình dao, vận chuyển nội lực, bổ xuống yết hầu hắn ta.

"Mau cứu Bạch thiếu hiệp đi!"

Ngay lúc Vương Viễn định bổ một chưởng xuống hỏi thăm Bạch Hạc Lưỡng Sí thì đột nhiên có tấm song thuẫn xé gió bay đến đối diện hắn, chỉ thấy huynh đệ Du Thị đã vọt tới cách hắn không xa.

Vương Viễn vội vàng ngửa mặt ra sau, sử dụng công phu Thiết Bản Kiều.

"Vù…"

Song thuẫn bay sát qua mặt Vương Viễn.

"Soạt!"

Lúc Vương Viễn định đứng dậy để phản kích thì chỉ nghe có tiếng xích sắt bên tai, hai chiếc xích sắt không biết đã trói tay hắn lại từ lúc nào.

"Các vị thiếu hiệp, giết hòa thượng này đã rồi hẵng nói tiếp!"

Huynh đệ Du Thị quát to, ra lệnh cho đám cao thủ đang đứng hóng hớt bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận