Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 884: Giết Đồng Bách Hùng

"Phản rồi! Thật sự là phản rồi! Giết gã cho ta!" Thấy cao thủ dưới trướng đánh không lại Đồng Bách Hùng, trên mặt Dương Liên Đình hiện lên một tia kinh hoảng.

Phi Vân Đạp Tuyết rút kiếm ra khỏi vỏ, đi lên mấy bước chuẩn bị hỗ trợ.

Vương Viễn lại túm chắc hắn ta, kéo lại nói: "Đừng có vội! Bây giờ còn chưa tới lúc! Cứu người phải cứu lúc nguy cấp..."

"Hả?" Phi Vân Đạp Tuyết cái hiểu cái không.

Trong lúc hai người nói chuyện, Đồng Bách Hùng lại chém chết thêm một người, nhưng sau lưng gã cũng bị cao thủ áo tím chém một đao, máu chảy không ngừng.

Vẻ kinh hoảng trên mặt Dương Liên Đình lại tăng thêm ba phần.

Người thứ ba, người thứ tư!

Đồng Bách Hùng liên tiếp chém chết hai đối thủ, khí huyết của bản thân cũng không còn đến một phần ba, nhưng muốn giết Dương Liên Đình không chút công phu thì cũng không cần tốn nhiều sức.

Dương Liên Đình hoảng sợ, xoay người muốn chạy ra sau nhà.

"Tới lúc rồi!"

Vương Viễn thấy thế mỉm cười, vội vàng tụng một tiếng phật hiệu: "A di đà phật! Đồng lão tặc, chạy đâu!"

Trong lúc nói chuyện Vương Viễn đã nhảy tới phía sau Đồng Bách Hùng, chân trái đạp càn vị, tay phải quơ một vòng, một chưởng [Kháng Long Hữu Hối] vỗ vào giữa lưng Đồng Bách Hùng.

Hàng Long Thập Bát Chưởng chính là chưởng lực tối cao trong thiên hạ, một chưởng [Kháng Long Hữu Hối] này được đánh ra từ trong tay Vương Viễn, quả nhiên là mãnh liệt bá đạo, uy lực vô song.

"Phốc!"

Đồng Bách Hùng trúng một chưởng phun ra một ngụm máu già, ngã bổ nhào ra đất.

"Hòa thượng nhà ngươi, dám đánh lén ta!"

Đồng Bách Hùng xoay người lại, thấy người công kích mình là Vương Viễn, thì vừa sợ vừa giận, chỉ vào Vương Viễn chửi ầm lên: "Con mẹ nó, ta biết ngay ngươi cũng không phải thứ tốt gì mà! Quả nhiên đủ đê tiện vô sỉ!"

"Ha ha ha!"

Vương Viễn cười lạnh nói: "Từ xưa tới nay, chính tà không chung đường, hàng yêu phục ma chính là bổn phận của đệ tử Thiếu Lâm tự, tiểu tăng giết ngươi chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tại sao lại nói là đê tiện!"

Nói xong hai chữ đê tiện, song chưởng của Vương Viễn cũng đã tụ khí xong, tiến lên phía trước từng bước, đánh ra một chiêu mạnh nhất [Nhất Phách Lưỡng Tán]. Chưởng lực mênh mông mãnh liệt đánh lên người Đồng Bách Hùng, bản thân gã vốn đã trọng thương, lập tức mất mạng tại chỗ.

Giang hồ thông báo: Đệ tử Thiếu Lâm... Đánh chết... Giá trị hiệp nghĩa + 500...

...

Nhìn giá trị hiệp nghĩa của mình lại tăng thêm 500 điểm, Vương Viễn chắp tay trước ngực, bộ dạng hiệp thánh trang nghiêm, áo cà sa vàng trên người khiến hắn thiện lương hơn, quả nhiên là một cao tăng đắc đạo.

Bởi vì Dương Liên Đình đã hạ lệnh giết chết Đồng Bách Hùng, cho nên Vương Viễn ra tay đánh chết gã không chỉ không bị Nhật Nguyệt Thần Giáo truy nã, ngược lại còn tăng danh vọng Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Dương Liên Đình sửa sang lại bộ dạng chật vật không chịu nổi của mình, khí thế uy nghiêm xoay người lại nói: "Nhận được sự ra tay cứu giúp của hai vị, Dương mỗ thật sự cảm kích. Nhưng mà hai vị lại không phải người của thần giáo, chỉ sợ không thể đảm nhận chức vị đường chủ Phong Lôi đường được!"

"A di đà phật!"

Vương Viễn nghiêm mặt nói: "Đồng Bách Hùng kia lạm sát kẻ vô tội, tiểu tăng cứu người xuất phát từ tấm lòng chính nghĩa. Chức vị đường chủ Phong Lôi đường này, tiểu tăng không nghĩ tới!"

Vương Viễn lại không phải tên ngu, bản thân là đệ tử Thiếu Lâm tự, còn là đệ tử thủ tịch của phương trượng Huyền Từ, địa vị ở Thiếu Lâm tự đã đủ cao, cho dù là Phương Chứng đại sư nhìn thấy Vương Viễn cũng phải nể mặt vài phần. Đường chủ Phong Lôi đường của Nhật Nguyệt Thần Giáo này nói chết là chết, ngay cả tên nô bộc cũng không bằng, đương nhiên Vương Viễn không thèm.

Huống chi một thân võ công của Vương Viễn đều là võ học Thiếu Lâm, gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo thì học cái gì? Quỳ Hoa Bảo Điển sao?

"Ha ha ha!" Dương Liên Đình nghe vậy thì liếc nhìn Vương Viễn một cái, cười lạnh hỏi: "Đại sư quả nhiên từ bi vi hoài, không biết đại sư tới Hắc Mộc Nhai là có chuyện gì? Há lại không biết chính tà không chung đường?"

"Đó là nhóm NPC các ngươi!" Vương Viễn cười nói: "Người chơi muốn đi đâu thì đi đó thôi!"

"Nói cũng đúng!" Dương Liên Đình nói: "Nhưng dù sao Hắc Mộc Nhai cũng không phải môn phái người chơi như Thiếu Lâm tự! Người không phận sự là cấm tự tiện đi vào!"

"Tiểu tăng cũng không phải là người vô công rồi nghề!"

Nói nhảm xong, tên vô ơn Dương Liên Đình bắt đầu có ý đuổi người, Vương Viễn nhanh chóng đi vào chủ đề: "Lần này tới đây, là cố ý tới bái phỏng Đông Phương giáo chủ, đây là một chút lòng thành xin nhận cho!"

Nói xong, Vương Viễn móc son bột nước và thời trang phục sức mình mua ra.

Phi Vân Đạp Tuyết nhìn mà thầm run rẩy.

May mà người đứng trước mặt là Dương Liên Đình không biết võ công, nếu đổi lại là Đông Phương Bất Bại, Phi Vân Đạp Tuyết chắc chắn sẽ xoay người bỏ chạy. Đưa nữ trang và đồ trang điểm cho một người đàn ông, đây không phải là vấn đề khiêu khích hay không, mà là không tôn trọng người ta.

"Hả?"

Không ngờ Dương Liên Đình nhìn thấy đồ trong tay Vương Viễn lại chỉ khẽ nhíu mày một chút, trên mặt không có vẻ phẫn nộ gì cả, ngược lại còn có chút bất ngờ. Dường như hắn ta đang rất khó hiểu, vì sao Vương Viễn lại biết được sở thích của Đông Phương Bất Bại.

"Những thứ này ta nhận thay giáo chủ! Nhưng giáo chủ không gặp người ngoài!" Dương Liên Đình nhận lễ vật trong tay Vương Viễn, rồi xua tay từ chối yêu cầu của hắn, đồng thời trên mặt lại lộ ra nụ cười thâm sâu.

"Ta hiểu!"

Vương Viễn tiện tay móc ra một tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay Dương Liên Đình.

"Ha ha ha!"

Dương Liên Đình mặt không đổi sắc thu ngân phiếu nói: "Dương mỗ há lại là người thô tục tham tài! Tiền tài với ta như cặn bã, Hắc Mộc Nhai này địa thế hiểm ác ra vào không dễ, tiền tài còn chẳng bằng hiện vật."

"Đúng là một người thực tế!"

Vương Viễn nghe vậy thì dựng thẳng ngón tay cái với Dương Liên Đình.

Từ xưa đã có bao nhiêu tham quan chết vì việc thu tiền mặt, Dương Liên Đình lại rất thông minh.

Nhưng Vương Viễn không biết Dương Liên Đình thích gì, càng không ngờ tới tình huống như này, nên trên người không có mua lễ vật gì cho hắn ta. Thằng nhãi này không biết một chút võ công nào, nên nhất định sẽ chướng mất với mấy thứ như trang bị công pháp.

"Lão Vân, ngươi có thứ gì thoạt nhìn đáng giá, mua tốn rất nhiều tiền, lại không có cái lông tác dụng với chuyện tăng thực lực không?" Vương Viễn nghiêng đầu hỏi Phi Vân Đạp Tuyết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận