Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 699: Nơi an táng của Trương Vô Kê

Cho nên, để tăng điểm khí huyết và nội lực trong trò chơi rất khó, ngoại trừ khi nội công lên cấp thì chỉ có dùng đan dược mới có hiệu quả.

Nhưng đan dược tăng điểm khí huyết và nội lực trên thị trường rất khan hiếm, giá cả đắt đỏ không nói, thuộc tính tăng lên cũng chẳng nhiều. Đan dược trân quý nhất tăng được giới hạn cao nhất hiện tại chính là Bồ Đề Tử, giá trên thị trường đã một trăm lượng vàng một viên, có thể nói là giá trên trời.

Nhưng trái Bàn Đào và rượu Hầu Nhi trong tay Vương Viễn lại là tiên vật có thể tăng lên tròn một nghìn điểm nội lực và điểm khí huyết.

Một nghìn điểm khí huyết và nội lực là khái niệm gì?

Bồ Đề Tử có giá trị cao nhất trên thị trường hiện nay, một viên tối đa chỉ tăng được 300 điểm giới hạn nội lực mà thôi, 1000 điểm tương đương với việc dùng hơn ba viên Bồ Đề Tử.

Vương Viễn xuất thân Thiếu Lâm, tu luyện nội công Phạn văn bản gốc mạnh nhất trong trò chơi ở giai đoạn hiện tại là “Dịch Cân Kinh”. Sau khi dùng viên Đại Hoàn Đan lừa được từ chỗ Huyền Từ, tu vi nội công của hắn đã tăng lên tầng năm cảnh giới Tâm Lĩnh Thần Hội, trong giang hồ không có một ai sánh bằng.

Dù là như thế, điểm nội lực và khí huyết của Vương Viễn mới đạt mười nghìn có lẻ, điểm nội lực và khí huyết của người chơi bình thường cũng chỉ có trên dưới năm nghìn.

Mà quả Bàn Đào và rượu Hầu Nhi này lại có thể tăng giới hạn điểm nội lực và khí huyết của Vương Viễn lên thẳng một phần mười, mức độ trân quý của nó hiển nhiên vừa liếc mắt đã thấy.

Hắn trăm lần nghìn lần không ngờ tới, trong tay bầy khỉ này lại có thứ tốt như vậy.

“À!”

Sau khi nhận quả Bàn Đào và rượu Hầu Nhi xong, Vương Viễn trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Còn có gì nữa không?”

Lúc đầu hắn nói vậy cho có hình thức mà thôi, dù sao đối diện chỉ là một đám động vật, trong tay chúng nó có thể có thứ gì tốt chứ? Nhưng khi thấy đồ của bầy khỉ đáng tiền như vậy, Vương Viễn đột nhiên không kiềm chế được.

Không phải do nhân phẩm của hắn thấp kém, trong trò chơi ấy mà, phàm là người chơi gặp phải tình huống này cũng không thể tỏ ra thanh cao được, phản ứng của hắn rất đỗi bình thường.

“Chi chi chi chi!”

Vượn già nghe thấy lời Vương Viễn nói thì hơi ngơ ngác, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt trông hơi sợ hãi.

Súc sinh này rất thông minh, biết Vương Viễn nói vậy là không có ý tốt.

“Không có thật hả?”

Vương Viễn sờ cằm đe dọa: “Giết chúng mày rồi có thể rớt ra hay không?”

“Chi chi!”

Vượn già bị dọa đến lỗ tai run run, nó cuống quýt nhảy lên, khoa chân múa tay chỉ vào hướng Vương Viễn đuổi tới rồi kêu lên, trên mặt lộ vẻ hết sức phức tạp.

“…”

Vương Viễn trầm ngâm trong chốc lát, chỉ theo hướng nó chỉ rồi hỏi dò: “Ngươi bảo ta đến chỗ kia hả?”

“Chi chi!”

Vượn già gật đầu như trống bỏi.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười nói: “Ta đâu phải kẻ ngốc, nhỡ chúng mày chạy mất thì phải làm sao bây giờ! Mày dẫn tao qua đó!”

“Ki…”

Con vượn già hơi lưỡng lự, tựa hồ không muốn đồng ý với đề nghị của Vương Viễn, thế nhưng thấy tầm mắt của hắn luôn chăm chăm nhìn bầy khỉ con, nó vô cùng bất đắc dĩ, đành phải tiến lên dẫn đường, đi về phía mình mới chỉ.

Một người một vượn đi không bao xa đã đến chỗ thác nước.

Vượn trắng nhảy mấy cái vọt đến cạnh đó, chỉ tay vào vách núi và kêu lên.

Vương Viễn thuận thế nhìn lại, chỉ thấy cách chỗ con vượn trắng đứng không xa lờ mờ có dòng chữ. Hắn đi về trước mấy bước, thấy trên vách đá viết bảy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Nơi an táng của Trương Vô Kê”.

“???”

Vương Viễn nhìn thấy bảy chữ kia thì hoảng sợ không thôi.

Trương Vô Kê? Chắc là nhắc đến Trương Vô Kỵ rồi. Còn nơi an táng? Chẳng lẽ Trương Vô Kỵ cũng là người không có dư vật bên cạnh? Có điều hành vi thấp kém khắc chữ nơi cảnh quan thiên nhiên này đúng là không có tố chất gì cả!

“Chi chi chi chi!”

Vượn già nhảy tưng tưng chỉ vào dưới hàng chữ trên vách núi, cứ như thể đang nói cho Vương Viễn bên dưới chôn gì đó…

“Ặc…”

Vương Viễn hơi do dự, nhìn hàng chữ kia là hắn đã biết phía dưới chắc chắn có chôn đồ, nhưng phải đào ra mới lấy được, khổ nỗi hành động này hơi làm khó người ta… nên xuống tay như thế nào mới phải đây?

“Quên đi! Đã đến đây rồi thì cứ đào vậy!”

Xoắn xuýt một hồi lâu, Vương Viễn đành phải tự an ủi bản thân: “Nơi này vắng vẻ như vậy, người bình thường nhất định không lảng vảng quanh đây. Nếu mình đã đến đây rồi khẳng định là cơ duyên lớn, không đào chẳng phải là lãng phí thanh xuân sao?”

Vương Viễn thầm cắn răng tiến về trước, duỗi tay ra bắt đầu đào đất.

Đất ở đây khá xốp, Vương Viễn đào sâu xuống dưới khoảng ba thước rốt cuộc cũng phát hiện một túi giấy dầu.

Túi giấy dầu nọ rất gọn gàng, căng phồng, không hề giống ôm một bọc hài cốt, sờ giống bọc sách hơn.

“Phát tài rồi! Là công pháp!”

Vương Viễn nhìn thấy túi giấy dầu trong lòng thì đột nhiên vui mừng hớn hở.

Hắn thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đi đào mà không phải bỏ qua một thứ tốt như vậy.

Má nó chứ, chỉ có thể là tên Trương Vô Kỵ vô văn hóa kia, chắc y định viết bảy chữ “Trương Vô Kỵ an táng tại đây”, kết quả lại viết sai tên mình…

Vương Viễn nhấc túi giấy dầu ra khỏi hố rồi cẩn thận mở ra, một quyển kinh thư có trang bìa tỏa ra ánh sáng màu vàng xuất hiện trước mặt hắn.

[Hoàng Đình Kinh] (Bản chép tay của Trương Tam Phong): Đạo cụ trân quý.

Giới thiệu vật phẩm: Từ cung trời thẳm, Thượng Thanh thiên. Kinh được viết ra, Ngọc Đế tiền. Lời thơ bảy chữ, đầy châu ngọc. Tán hóa thân hình, thành vạn tiên... Đọc sách này lâu có thể ngộ đại đạo.

“Nà ní??? Mẹ nó ngươi đùa ta đó hả???!!!”

Vương Viễn nhìn thuộc tính của cuốn kinh thư mà suýt chút nữa tăng xông ném thẳng nó đi.

Ôi cha mẹ ơi, giấu kĩ như vậy làm hắn còn tưởng là tuyệt thế thần công hay bí tịch võ lâm gì chứ, kết quả chỉ là một bản chép tay rách nát của Trương Tam Phong. Tất cả đều là đồ bỏ đi!

Vương Viễn là người chơi, chỉ muốn công pháp và trang bị, thứ này cho dù có quý giá thế nào đi nữa cũng chỉ đối với NPC mà thôi, trước mặt hắn đừng nói là kinh thư chép tay của Trương Tam Phong, cho dù có là kinh thư chép tay của Chân Vũ đại đế, chỉ cần không học được thì đều là rác rưởi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận