Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 453: Tàn trang Kháng Long Hữu Hối

“Kiều Phong đang ở trong đại điện!”

Đúng lúc này, bên ngoài đại điện truyền tới tiếng la hét của người chơi, đám Vương Viễn bèn nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy tất cả đệ tử Thiếu Lâm lúc trước chạy tới Chứng Đạo Viện đều nhận được tin nhắn trở lại Bồ Đề Viện.

“Mịa nó! Ngươi còn không đi mau đi?”

Vương Viễn thấy thế không khỏi kinh hãi, vội vàng kêu một tiếng với Kiều Phong.

Mẹ, mấy chục người Vương Viễn còn có thể dựa vào khí thế để dọa bọn họ, bây giờ hơn một trăm, một ngàn người đến đây, Vương Viễn làm sao ngăn cản được chứ.

Chờ đệ tử xuất sư của Thiếu Lâm tự đến đây đông đủ, Kiều Phong mang theo Hư Thanh muốn chạy cũng không chạy nổi.

Kiều Phong thấy người chơi bên ngoài cửa càng ngày càng nhiều, cũng biết nơi này không thích hợp ở lại lâu, lập tức quát một tiếng: “Rút lui!”

Lời ra thì chiêu cũng đến, một chiêu “Chấn Kinh Bách Lý” đẩy lùi ba người Huyền Từ về phía sau mấy bước, đồng thời y xoay người lại hai tay thuận thế kéo một cái. Vương Viễn đứng ở cách đó mấy mét chợt cảm thấy thân hình nhoáng lên một cái, kể cả Hư Thanh, hai người bị Kiều Phong trực tiếp xách ở trong tay.

“Đắc tội rồi!”

Kiều Phong dùng một tay thi lễ với ba “Huyền”, y thả người nhảy một cái, xách theo Vương Viễn và Hư Thanh xuyên qua nóc nhà bay lên trên.

Đại viện của Bồ Đề Viện cao mấy trượng, chỉ có ba “Huyền” mới có năng lực đánh rớt Kiều Phong đang bay ở giữa không trung. Chẳng qua trong tay Kiều Phong đang xách theo Vương Viễn, Vương Viễn lại là “trò cưng” của Huyền Từ, đánh Kiều Phong chắc chắn sẽ làm bị thương Vương Viễn, ba người Huyền Từ chỉ có thể bất đắc dĩ – để Kiều Phong mang theo người rời đi.

Kiều Phong không hổ là đại cao thủ kém nửa bước nữa thôi là trở thành thần, khinh công cực kỳ cao, một tay xách theo Vương Viễn, một tay xách theo Hư Thanh, hít một hơi, mang theo hai người bay đi, chuyển động không hề có một tiếng động nào, nhẹ nhàng không dính bụi trần... Còn ổn định hơn cả đôi cánh bay lượn trên không của Vương Viễn.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, quả thật Vương Viễn không thể nào tin được, trên đời lại có khinh công như vậy, đây đâu phải là công phu, rõ ràng là bay mà...

Trong nháy mắt, Kiều Phong đã mang Vương Viễn bay ra khỏi Thiếu Lâm tự, đi dưới chân núi không bao lâu thì đã tới một căn nhà tranh nằm bên dưới chân núi Tung Sơn.

Ngôi nhà này rất đơn sơ, giống như nhà của nông dân... Nói vậy đây ắt hẳn là nhà của Kiều Phong.

Bước vào bên trong nhà, vẻ mặt của Kiều Phong vô cùng nghiêm túc, tựa như bi thương cực kỳ. Vương Viễn biết y đang tưởng nhớ cha mẹ, không dám lên tiếng quấy rầy, hắn xoay người muốn rời đi trong yên lặng. Dù sao tình cảnh hiện giờ cũng quá lúng túng, nói gì cũng không ổn lắm, chi bằng không nói gì, mau chóng rời đi.

“Huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?”

Thấy Vương Viễn muốn rời đi, Kiều Phong đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Trở về Thiếu Lâm tự thôi...” Vương Viễn thản nhiên nói. Bây giờ Vương Viễn vẫn chưa bị trục xuất sư môn, dựa vào tình cảm mà Huyền Từ dành cho mình, chỉ cần hắn chịu nhận sai, cùng lắm là bị giam giữ mười ngày nửa tháng, cũng coi như là bế quan tu luyện.

“Ngươi giúp ta chạy trốn, còn khiến đồng môn bị thương, trở lại nơi đó sao có thể có kết cục tốt chứ.” Kiều Phong nói: “Ta vất vả lắm mới đưa ngươi ra ngoài được, sao ngươi lại quay về để cho bọn họ xử lý làm gì?”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha nói: “Không sao, ta sẽ nói ngươi coi ta là con tin... Ta cũng là người bị hại, bọn họ cũng sẽ không truy xét đến cùng đâu.”

Cái tên Vương Viễn ranh ma này, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.

“Chuyện này...”

Kiều Phong ngạc nhiên, cười khổ nói: “Sao ngươi phải giúp đứa con hoang tộc người Hồ bị người người khinh thường như ta chứ?”

“Người Hồ?” Vương Viễn cười nói: “Chờ thêm một ngàn năm nữa thì đều là người Trung Quốc cả thôi! Ngươi là sư huynh của ta mà, còn truyền cho ta “Hàng Long Nhập Bát Chưởng”, biết rõ ngươi bị hàm oan mà còn không giúp ngươi, chẳng phải là rất bất nghĩa sao?”

“Hoạn nạn mới thấy chân tình!” Kiều Phong cúi gằm mặt thi lễ với Vương Viễn, nói: “Ta sẽ nhớ kỹ ân tình này! Tuy rằng do hệ thống quy định, ta không thể kết bái với ngươi, nhưng chỉ cần ta không chết, ngươi chính là huynh đệ của Kiều Phong ta!”

Dứt lời, Kiều Phong móc ra một tờ tàn trang đưa cho Vương Viễn, nói: "Lúc nãy ở Thiếu Lâm tự, huynh đệ đã giúp ta chạy trốn, trên người đại ca không có thứ gì khác, chiêu "Kháng Long Hữu Hối" này là thức mở đầu của “Hàng Long Nhập Bát Chưởng”, cũng là điểm ảo diệu nhất của toàn bộ Hàng Long Chưởng, hôm nay đại ca sẽ tặng cho ngươi.”

“Chuyện này...”

Vương Viễn có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra thì ta giúp ngươi là do xuất phát từ ý định muốn giúp đỡ bạn bè, cũng không phải là vì công pháp võ học.”

Vương Viễn tuy rằng nham hiểm xảo trá, không có lợi cho bản thân thì sẽ không dậy sớm nổi, có điều hắn vẫn có điểm mấu chốt, có nguyên tắc của riêng mình, giúp đỡ bạn bè là xuất phát từ bản tâm, nếu là vì một số lợi ích nhất định thì điều đó đã hoàn toàn sai bản chất.

Huống chi nếu thật sự vì lợi ích, Vương Viễn giữ Kiều Phong lại thì giờ hắn đã trở thành Đại sư huynh điều động nội bộ... Chắc chắn một chiêu tàn trang không thể nào so sánh nổi.

“Ta biết cách làm người của huynh đệ!” Kiều Phong nói: “Ngươi là đệ tử đầu tiên của phương trượng Huyền Từ, nếu bắt được ta thì chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt, nhưng dù sao ngươi cũng là người chơi, về sau đại ca sẽ lênh đênh trôi dạt nơi giang hồ, không biết lúc nào sẽ chết oan chết uổng, cho dù không cho ngươi, để trên người ta thì cũng sẽ lãng phí thôi.”

Ha, mặc dù Kiều Phong có chấp niệm rất sâu với việc báo thù, nhưng ở những phương diện khác y lại là một người vô cùng thông minh.

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!”

Nếu Kiều Phong đã nói đến mức này, vậy Vương Viễn cũng không khách sáo nữa, tiện tay nhận lấy tàn trang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận