Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 462: Sư huynh ta còn có một liệt đồ

"Chuyện này..."

Thấy bên trong xe quả thực là một cô nương, quần hào trong trang lập tức đỏ mặt già, giống như bị người ta mạnh mẽ tát cho một cái vang dội.

Lúc này A Chu dịch dung thành một cô nương xấu xí, cộng thêm sắc mặt không tốt, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Nhìn thấy Kiều Phong đỡ một cô nương từ trong xe ra, Tiết Mộ Hoa cũng rất kinh ngạc, đánh giá A Chu từ trên xuống dưới một hồi lâu, lại suy tư một lát mới hỏi: "Tôn tính vị cô nương này, có liên quan gì tới các hạ?"

"Tôn tính?"

Kiều Phong bị hỏi khó, cúi đầu hỏi: "A Chu cô nương họ Chu sao?"

"Ta họ Nguyễn!" A Chu yếu ớt nói.

"Ha ha..."

Nghe thấy câu trả lời của A Chu... Vương Viễn cách đó không xa bật cười thành tiếng.

Heo mềm (Nguyễn Chu đồng âm với Nhuyễn Trư)? Tên này có chút thú vị, bảo sao cô nương này rất ít khi lộ ra họ của mình.

Mà Tiết Mộ Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc: "Nói như vậy, ngươi và vị cô nương này không có giao tình sâu đậm gì?"

"Không có!" Kiều Phong lắc đầu, y cứu người vốn xuất phát từ bản tâm, còn phải xem giao tình sao?

Trong trang lại xôn xao, mọi người đều cảm thấy khó tin, cứ nghĩ có lẽ Kiều Phong lại có âm mưu gì đó. Nhưng người trong Cái Bang lại biết rõ Kiều Phong không bao giờ nói dối, lần này đương nhiên cũng sẽ không nói dối.

"Chẳng lẽ ngươi không biết đây là nơi nào?"

Lúc này, Tống Dương vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên đứng ra hỏi.

Nơi này là Tụ Hiền trang, hào kiệt trong chốn giang hộ tụ tập ở đây là để giết Kiều Phong. Đầm rồng hang hổ như thế cho dù là ai cũng là cửu tử nhất sinh, nhưng Kiều Phong lại vì một cô nương không có bao nhiêu tình cảm mà mạo hiểm tới nơi này cầu y, khí khái như thế...

Kiều Phong ngẩng đầu, thấy một cô gái nhỏ hỏi mình thì gật đầu lạnh nhạt nói: "Biết!"

"Ngươi..."

Tống Dương cắn cắn môi, nói với Tiết Mộ Hoa: "Sư huynh, huynh xem cho nàng ấy một chút đi!"

"Được rồi!" Tiết Mộ Hoa biết Tống Dương là đệ tử thủ tịch tương lai của phái Tiêu Dao, đương nhiên không dám cãi ngược lại ý Tống Dương. Tuy rằng không tình nguyện nhưng ông ta vẫn tiến lên từng bước, nắm cánh tay A Chu, bắt mạch.

Tiết Mộ Hoa chỉ cảm thấy mạch nàng đập cực kỳ mỏng manh, chân khí trong cơ thể lại phập phồng, hai thứ đối lập, lại bắt mạch bên tay trái nàng thì đã biết rõ bệnh tình, nói với Kiều Phong: "Vị cô nương này nếu không phải có linh dược trị thương của Sơn Đàm Công đắp lại, lại có các hạ dùng nội lực kéo dài tính mạng, thì đã sớm chết dưới sức mạnh Đại Kim Cương Chưởng của Huyền Từ đại sư rồi."

"Huyền Từ đại sư?"

Nghe thấy danh hiệu này, mọi người trong trang đồng loạt kinh ngạc.

Lúc này Huyền Nan khó chịu nói: "Sư huynh ta ở trong chùa nhiều năm, chưa từng ra ngoài nửa bước, làm sao có thể đả thương một cô nương?"

"Vậy trên đời này còn có người nào có thể sử dụng Đại Kim Cương Chưởng này?" Tiết Mộ Hoa hỏi lại.

Đại Kim Cương Chưởng là chưởng pháp tối cao của Thiếu Lâm tự, uy lực không kém gì Hàng Long Chưởng pháp của Cái Bang. Chưởng pháp này cần người có thiên tư cực cao mới có thể tu luyện, dù là môn phái lớn như Thiếu Lâm tự, cũng phải cách trăm năm mới có thể có được một kỳ tài ngút trời tu luyện công pháp này.

"Sư huynh ta còn có một liệt đồ..." Huyền Nan suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn cũng học Đại Kim Cương Chưởng này..."

"Liệt đồ? Lão cẩu này đang nói ta hử?" Vương Viễn khóc không ra nước mắt, cái nồi này từ đâu đội lên đầu hắn vậy.

"Ta biết, Ngưu Đại Xuân!"

Lúc này, đám người Cái Bang đều nói: "Đúng đấy, tên khốn khiếp kia, một chưởng chụp chết Bạch trưởng lão của chúng ta! Hắn ở đâu? Chúng ta muốn làm thịt cả hắn và Kiều Phong."

"Bà mẹ nó..."

Vương Viễn thầm cảm thấy may mắn, xem ra kẻ thù phía sau hắn không ít hơn Kiều Phong là bao, may là đã dịch dùng nếu không để đám nhân sĩ giang hồ này đánh tới, bọn họ không giết được Kiều Phong chẳng lẽ còn không giết được Ngưu Đại Xuân?

"Nếu là như vậy, xem ra thật sự là do ác đồ kia giả mạo sư huynh đi hành hùng người. Sau khi trở về chúng ta nhất định phải bẩm báo chi tiết!" Huyền Nan, Huyền Tịch thấy mọi người đều đồng ý, ầm thầm lẩm bẩm một tiếng, đội cái nồi này lên đầu Vương Viễn.

Hai con lừa già ngốc nghếch này, thực xấu xa.

"Tu vi cao đồ của phương trượng Huyền Từ cũng không kém đâu."

Tiết Mộ Hoa nói: "Lúc người này xuống tay bị cái gì đó ngăn cản, chưởng lực đã tiêu tan bảy tám phần, nếu không Nguyễn cô nương đây đã bị mất mạng ngay tại chỗ rồi. Chưởng lực hùng hồn như thế chỉ sợ có thể sánh ngang với phương trượng Huyền Từ."

Kiều Phong không muốn dây dưa với vấn đề này nữa, vội vàng nói sang chuyện khác: "Hôm nay Tiết tiên sinh cứu vị cô nương này, ngày sau Kiều Phong không dám quên đại ơn đại đức."

"Khà khà!"

Tiết thần y cười lạnh nói: " Ngày sau không dám quên đại ơn đại đức? Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn còn sống mà đi ra khỏi Tụ Hiền trang sao?"

Kiều Phong nói: "Là còn sống đi ra ngoài cũng được, chết đi ra ngoài cũng vậy, ta không quản được nhiều như vậy. Thương thế của vị cô nương này, vẫn mời ngài trị liệu cho."

Tiết thần y thản nhiên nói: "Ta chỉ đồng ý với sư muội là sẽ xem một chút, chứ không có đồng ý với nàng là sẽ trị thương cho cô nương này."

Bạn cần đăng nhập để bình luận