Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 894: Ba trận thi đấu

Nếu đấu tay đôi, Vương Viễn chưa bao giờ từng sợ ai.

“Hừ!”

Lam Phượng Hoàng bĩu môi nói: “Ngươi là giáo chủ hay ta là giáo chủ?”

“Đương nhiên là ngươi rồi!” Vương Viễn vội vàng đáp.

“Ngươi biết thế là tốt nhất!” Nàng ta nói: “Các ngươi thi cái gì do ta định đoạt, ai muốn các ngươi thi quyền cước chứ?”

“Ặc... không phải thi võ công sao?” Vương Viễn mơ hồ.

Thân là đệ tử Thiếu Lâm, thứ hắn giỏi nhất chính là quyền cước, còn nữa, mọi người đều là người trong võ lâm, hiển nhiên phải quyết định dựa vào võ công rồi, cô gái nhỏ này không cho thi võ công, vậy rốt cuộc là muốn giở trò quỷ gì.

“Thiếu Lâm tự các ngươi chính là đại phái số một thiên hạ, võ học truyền thừa suốt nghìn năm, có thằng ngu mới đi so quyền cước với ngươi!” Lam Phượng Hoàng đáp: “Nếu ngươi đã tới Ngũ Tiên giáo khiêu chiến, vậy cái này gọi là nhập gia thì tùy tục, phải dựa theo quy tắc của chúng ta.”

“Rồi thi cái gì đây?” Vương Viễn hỏi.

“Độc!” Lam Phượng Hoàng đáp một cách chắc chắn.

“Trời đụ!” Vương Viễn suýt chút nữa không nhìn được mà vung một quyền tới.

Được lắm, cô gái này thật sự không hề ngu ngốc một chút nào, vậy mà lại tận dụng ưu thế của mình, thi độc với đệ tử Thiếu Lâm, con mẹ nó chứ, Ngũ Độc không am hiểu quyền cước, lẽ nào Thiếu Lâm lại giỏi độc chắc?

“Lam cô nương! Lẽ nào đề thi này của ngươi là nhằm vào tiểu tăng sao? Thiếu Lâm tự chính là danh môn chính phái, làm người quang minh lỗi lạc, sao có thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ như hạ độc này được?” Vương Viễn nói với vẻ không phục.

“Chuyện đó liên quan gì đến ta không?” Lam Phượng Hoàng cười đáp: “Thuốc giải của Tam Thi Não Thần Đan chỉ có mình ta biết làm, nên đề bài này hiển nhiên phải do ta ra rồi, nếu phương trượng Huyền Từ của các ngươi biết làm, vậy thì kêu lão ta ra đề, ta cũng chẳng có ý kiến!”

“Cái này...”

Đối với hành động già mồm át lẽ phải của nàng ta, Vương Viễn thật sự không có lời gì để chống đỡ.

Mẹ nó, con nhỏ này quyết tâm muốn làm khó mình, nên đương nhiên sẽ dùng hết khả năng để ngáng chân mình, nhưng cũng không có cách nào khác, người ta có phát minh độc quyền, đứng dưới mái hiên của người thì không thể không cúi đầu.

Lúc này, Lam Phượng Hoàng nói tiếp: “Nếu ngươi không chịu, thì cứ việc tự mình rời đi, đến lúc đó Đông Phương giáo chủ truy hỏi, cũng đừng nói ta không cho ngươi cơ hội!”

Con ranh này, lại dùng một câu nói chặn hết đường.

“Thi độc đúng không? Thi thì thi!” Vương Viễn thấy vẻ mặt của nàng ta như vậy, dứt khoát hạ quyết tâm đồng ý.

Bây giờ hắn rời đi, chắc chắn sẽ không có được thuốc giải, mà cơ hội vất vả lắm mới có được ở chỗ Đông Phương Bất Bại cũng sẽ lãng phí như vậy.

Với tính cách không nói lý lẽ của cô gái này, cũng không phải không thể làm được chuyện thông báo với thiên hạ rằng Ngũ Độc thắng Thiếu Lâm gì đó.

Nếu thi đấu, tuy Vương Viễn cũng không am hiểu về độc, nhưng chưa chắc đã không có cơ hội thắng. Dù sao thì trong tay hắn vẫn còn một vài đồ tốt.

Dù sao cũng chỉ là một câu nói, nếu thi có thể sẽ thua, còn không thi chắc chắn sẽ không thể thắng được.

Vương Viễn là một người thông minh, nên chọn thế nào, hiển nhiên không cần người khác tới dạy.

“Được! Đối diện với khó khăn là mới là đàn ông, ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy!”

Lam Phượng Hoàng thấy Vương Viễn thật sự đồng ý, không khỏi liếc mắt nhìn hắn với vẻ hơi bất ngờ, chợt cười khanh khách, bảo: “Lần này thi đấu chia thành ba trận, lần lượt là chế độc, kháng độc, và hạ độc! Đây đều là kiến thức cơ bản của đệ tử Ngũ Tiên giáo, chỉ cần có thể phát huy ba loại kỹ thuật này đến cực điểm, thì sẽ thành cao thủ dùng độc đỉnh cấp nhất!”

Nói đến đây, nàng ta dừng lại một chút, rồi bảo: “Bây giờ tiến hành trận thi đấu đầu tiên, chế độc! Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi!”

Sa Nhân Úy gật đầu, chế độc đối với đệ tử Ngũ Độc mà nói là chuyện thường ngày, nên gã hiển nhiên đã chuẩn bị bất cứ lúc nào.

“Cái này...” Đầu Vương Viễn to như cái đấu, chế độc là phạm vi hóa học, hắn thân là loại ngày thường không cố gắng học hành, nên ngay cả công thứ hóa học cũng không hiểu rõ, đây đúng là uy hiếp mà...”

Lam Phượng Hoàng cũng chẳng quan tâm hắn đã chuẩn bị xong hay chưa, mà thuận tay lôi vài phần nguyên liệu ra, lần lượt đưa cho Vương Viễn và Sa Nhân Úy, nói: “Trong khoảng thời gian ngắn nhất, hãy dùng mấy nguyên liệu này chế tạo độc dược, ai có thời gian chế tạo nhanh, và dược lực mạnh thì người đó thắng!”

“Ván này ta nhận thua!” Kết quả sau khi liếc mắt nhìn nguyên liệu, Vương Viễn không nói hai lời mà trực tiếp nhấn đầu hàng.

Con mẹ nó, đây không phải là hại người hay sao?

Chế tạo độc dược cần kỹ năng nghề phụ mà chỉ có loại môn phái như Ngũ Độc, và Đường môn có.

Kỹ năng nghề phụ của Vương Viễn là đầu bếp.

Trong mắt của Sa Nhân Úy, mấy nguyên liệu này là dược liệu để chế tạo độc dược... mà ở trong mắt của Vương Viễn, những thứ này lại là nguyên liệu nấu ăn.

Người khác dược đến thì bệnh khỏi, còn ngươi thì thêm dầu vào lửa! Vớ vẩn gì đâu.

“Ha ha!”

Lam Phượng Hoàng cười ha ha, bảo: “Ván thứ nhất, Ngũ Tiên giáo thắng, Ngưu đại sư, ngươi thua thêm một ván nữa thì hoàn toàn không có cơ hội nữa đâu.”

“Khà khà!”

Sa Nhân Úy cũng không nhịn được cười, bảo: “Ngưu Đại Xuân, ngươi nhân lúc còn sớm, cút nhanh còn kịp, ván thứ hai kháng độc, ngươi cũng không có khả năng thắng được ta đâu.”

“Thật sao?” Vương Viễn mỉm cười, đáp: “Có tự tin như vậy sao?”

“Ha ha, ngươi có biết Mãng Khô Chu Cáp không?” Sa Nhân Úy hỏi với vẻ đắc ý.

Thân là một người chơi, Vương Viễn cũng thường dạo quanh diễn đàn, nên cũng có nghe nói chút ít đến rất nhiều thứ kỳ quái và hiếm có trong trò chơi.

Hắn cũng đã từng nghe nói tới Mãng Khô Chu Cáp, hình như là một loại trùng độc đặc biệt, cực kỳ độc, được xưng là vua của vạn độc, thường xuyên xuất hiện ở vùng phụ cận núi Vô Lượng, Đại Lý.

Nghe nói, đã có người vô tình ăn được một con Mãng Khô Chu Cáp, tính kháng độc tăng thẳng lên tám mươi phần trăm, cho nên đã dẫn đến phong trào người chơi đi tới Nam Hoang bắt cóc. Nhưng thứ này lại rất hiếm có, ngoại trừ người may mắn đó ra, thì vẫn chưa từng nghe nói có người nào bắt được Mãng Khô Chu Cáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận