Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1413: Phôi thần binh

“Đương nhiên sẽ không giả rồi!”

Quách Tĩnh đứng dậy, lấy một cây cung trên vách tường phía sau, rồi bưng hai tay, đi qua đặt vào tay Vương Viễn. Toàn thân cây cung này màu đen như mực, vô cùng nặng nề, dài đủ hai mét, dây cung lại còn thô to như ngón tay cái, vừa nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường.

“Cung tốt!”

Vương Viễn nhận cây cung lớn đó, hai tay không khỏi trĩu xuống, vật vào tay vậy mà lại nặng trình trịch, khiến hắn không nhịn được mà khen một câu.

Hắn có lực tay ra sao, thế mà đến ngay cả hắn còn có thể cảm giác được nó có hơi nặng nề, vậy chất lượng của cây cung này, hiển nhiên khỏi nói cũng biết.

Cùng lúc đó, thuộc tính của trường cung cũng xuất hiện trong đầu Vương Viễn.

[Cung Thiết Thai]

Phẩm chất: Phàm phẩm.

Ngoại công: +100.

Nội công: +100.

Độ bền: Không.

Yêu cầu sử dụng: Lực tay 200.

[Khi trang bị với chiêu thức hệ cung, xác suất bạo kích tăng lên 10%.]

Giới thiệu trang bị: Một cây cung sắt nặng nề.

“Không có độ bền luôn! Phôi thần binh!” Vương Viễn thấy thuộc tính của cung Thiết Thai này, trong lòng giật thót.

Cây cung Thiết Thai này, vậy mà cũng là một trang bị trắng không có độ bền.

Người khác không biết loại công dụng của trang bị trắng này, nhưng Vương Viễn hiển nhiên sẽ không có chuyện không biết, chỉ cần lấy được thần châu tương ứng, rót thần lực vào trong thì đó chính là một thanh thần binh.

Cung thường không thể chịu được [Thần Cung thuật], nhưng cung Thiết Thai này hoàn toàn không có độ bền, hiển nhiên không sợ độ bền quét về không rồi.

“Ái chà chà chà… Ngưu ca thật đúng là có thần lực kinh người!”

Thấy Vương Viễn cầm cung Thiết Thai một cách dễ dàng như trở bàn tay, Quách Tĩnh nói với vẻ thán phục: “Cây cung này ta đã đặt ở nơi này rất nhiều năm rồi, không biết có bao nhiêu người muốn mượn để dùng, kết quả lại không cầm cung lên được, Ngưu ca, ngươi lại cầm như không có gì, quả nhiên là tu vi cao thâm.”

Vương Viễn: “…”

Hắn cảm thấy Quách Tĩnh hoàn toàn không ý thức được bản thân mình cũng có thể cầm được, đây là tự coi mình không ra gì sao?

“Chuyện nhỏ mà thôi!” Vương Viễn cười bảo: “Chỉ có cung mà không có tên, cũng rất khó phát huy uy lực!”

Cung Thiết Thai này to lớn như vậy, mũi tên bình thường chắc chắn không dùng được..

“Cung Thiết Thai này không cần mũi tên!” Quách Tĩnh đáp: “Đây là một thần cung, bất cứ binh đao nào cài lên dây cung đều có thể hóa thành mũi tên, phẩm chất thuộc tính của binh đao càng cao, thì uy lực của nó cũng càng mạnh.”

“Cho nên cũng là vật phẩm tiêu hao sao?” Vương Viễn nhíu mày lại, hỏi.

“Không sai! Vật phẩm tiêu hao!” Quách Tĩnh đáp.

“Con mẹ nó…” Vương Viễn chỉ hận không thể quăng ngay cung Thiết Thai này vào mặt Quách Tĩnh, cảm thấy Thần Cung thuật này đúng là cái máy ăn tiền, hoặc là cung dùng một lần, hoặc là mũi tên dùng một lần, dù sao thì mỗi một lần sử dụng cũng phải tiêu hao một binh khí.

Má nó chứ, thế này cũng hại người quá rồi, bàn về mức độ đốt tiền, chỉ sợ cũng chỉ có Nhất Trịch Càn Khôn của Phi Vân Đạp Tuyết mới có thể sánh bằng được thôi.

“Ha ha, Ngưu huynh chớ có nóng nảy!”

Quách Tĩnh thấy Vương Viễn vò đầu bứt tai như vậy, y nhịn không được cười nói: “Cái gọi là vật phẩm tiêu hao chỉ là đối với phàm binh bình thường mà thôi, nếu ngươi có thể tìm thấy binh khí tương xứng với Cung Thiết Thai này là có thể sử dụng không giới hạn.”

“Binh khí tương xứng với Cung Thiết Thai?” Vương Viễn vuốt cằm âm thầm suy nghĩ.

Cung Thiết Thai là phôi thần binh, không có thuộc tính độ bền, binh khí tương xứng với Cung Thiết Thai chắc chắn cũng là thần binh không có thuộc tính độ bền.

Nếu như vậy, Vương Viễn cũng không tức giận cho lắm.

Bởi vì trong tay Vương Viễn đúng là có một thần binh!

Vương Viễn bình thường dùng quyền chưởng nhiều, thế nên loại binh khi như côn bổng Đấu Chiến rất ít khi phát huy được uy lực vốn có của nó, chỉ có thể biến ảo thành bao tay để cộng thêm thuộc tính cho Vương Viễn.

Không thể ngờ nó còn có tác dụng như vậy, điều này khiến cho Vương Viễn khá là bất ngờ.

Thần binh đúng là thần binh, lúc nào cũng có thể phát huy được giá trị của nó.

...

“Nhân lúc chúng yếu phải lấy được mạng của chúng!” Sau khi biết được cách dùng chính xác của Đấu Chiến, Vương Viễn nói: “Người Mông Cổ vừa mới thua trận, chắc chắn phải về thành để chỉnh đốn lại, nhất định không thể cho bọn chúng bất cứ cơ hội thở dốc nào. Việc này không thể chậm trễ, tiểu tăng đi trước, xin cáo lui.”

“Vậy Quách Tĩnh sẽ ở đây chờ tin tốt của Ngưu đại ca!” Quách Tĩnh ôm quyền nói: “Ngày mà người Mông Cổ lui binh, chúng ta lại nâng chén ăn mừng ở thành Tương Dương!”

Binh quý thần tốc (trong dùng binh, tác chiến, điều quan trọng nhất là hành động nhanh chóng.)!

Sau khi từ biệt Quách Tĩnh, Vương Viễn mang theo Chu Nguyên Chương trở lại doanh địa liên quân, lập tức chỉnh đốn quân đội, mang theo 30 vạn tướng sĩ tiến thẳng tới Phàn Thành.

Lúc này chính là thời điểm người Mông Cổ suy yếu nhất, nếu thật sự để cho bọn họ có thời gian hòa hãn thì 30 vạn binh lực này đi công thành chỉ sợ không hề có một chút tỷ lệ thắng nào.

Không đến nửa ngày, Vương Viễn đã lãnh đạo liên quân đi tới bên ngoài Phàn Thành.

Lúc này cửa lớn Phàn Thành đóng chặt, toàn bộ công sự phòng ngự đã trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Thiết kỵ Liêu Quốc xông vào đầu tiên, mới vừa bước vào phạm vi sông đào bảo vệ thành của Phàn Thành, đã nghe thấy trên tường thành truyền tới tiếng vang lớn “Bang bang!”. Xe ném đá ở bên trên tường thành đồng loạt khởi động, vô số tảng đá hàng trăm cân từ trên trời rơi xuống giống như mưa rơi.

Cho dù năng lực phòng ngự của thiết kỵ có mạnh đến mức nào, bọn họ cũng là người trần mắt thịt, làm sao chống đỡ được mấy tảng đá rơi khủng bố như vậy.

Chỉ một đợt đá rơi, thiết kỵ của liên quân đã bị mang đi 400 - 500 người.

Không đợi Vương Viễn phản ứng lại, xe ném đá đợt hai cũng đã chuẩn bị ổn thoả.

“Lui về phía sau!”

Vương Viễn thấy thế thì trong lòng kinh hãi không thôi, vội vàng chỉ huy quân đội lui về phía sau thật xa, lúc này mới thoát khỏi phạm vi tấn công của vũ khí thủ thành của Phàn Thành.

Đây là do Vương Viễn không đủ kinh nghiệm, đồng thời cũng chưa từng tham gia các cuộc chiến tranh thời xưa, chủ yếu là hắn không biết lại có loại vũ khí thủ thành đáng sợ như vậy. Mới chỉ một đợt đã chết nhiều binh mã thế kia, điều này khiến cho Vương Viễn đau lòng không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận