Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 852: Nhiệm vụ xung đột sao?

Ngưu Gia thôn lại ở Lâm An, cho nên Phương Đông Chưa Tỏ hẳn là phải làm việc ở Lâm An mới đúng, chạy tới Ngũ Đài Sơn ở Sơn Tây này chẳng khác nào tự ý rời khỏi cương vị công tác.

"Ta cũng không muốn đâu!"

Phương Đông Chưa Tỏ buồn bực nói: "Lão già hoàng đế nghe nói hoàng đế Thuận Trị ẩn thân ở Ngũ Đài Sơn, trên người còn mang theo bí mật về bảo tàng Kim quốc, cho nên cố ý sai ta tới đây tìm kiếm manh mối."

"Hoàng đế Thuận Trị?" Vương Viễn gãi đầu hỏi: "Đợi một chút, Thuận Trị là đời Thanh nhỉ?"

Mặc dù Vương Viễn không thích học tập, nhưng thường thức cơ bản này vẫn có.

"Đúng vậy!"

Phương Đông Chưa Tỏ gật đầu nói: "Là hoàng đế đời Thanh!"

"Vậy vị hoàng đế ở Lâm An kia của ngươi không phải là Nam Tống sao?" Vương Viễn lại hỏi.

Mối hận Tĩnh Khang còn chưa rửa sạch, hận thù này bao giờ mới diệt... chính là để nói về chính quyền Nam Tống ở thành Lâm An, đây cũng là thường thức.

"Đúng!"

Phương Đông Chưa Tỏ chắc chắn nói.

"Hoàng đế Nam Tống tìm hoàng đế đời Thanh đòi bí mật về bảo tàng của Kim quốc, có phải có điểm không đúng hay không?" Vương Viễn có chút mơ hồ.

Tuy bối cảnh thời gian trong trò chơi [Đại Võ Tiên] có hơi loạn, nhưng thế này... thì quá loạn rồi, quan hệ cực kỳ xa đó.

"Ngưu ca, ngươi không học sử sao?" Phương Đông Chưa Tỏ tò mò hỏi.

"Nói vậy là có ý gì?"

"Đời Thanh chính là Hậu Kim!" Phương Đông Chưa Tỏ giải thích: " Cho nên bảo tàng đời Thanh chính là bảo tàng Kim quốc..."

"Nguyên tác phức tạp như thế sao?" Vương Viễn cái hiểu cái không hỏi.

"Ngươi đã xem qua nguyên tác, chắc biết bí mật bảo tàng nằm đâu chứ?" Vương Viễn hỏi tiếp.

"Biết!"

Phương Đông Chưa Tỏ nói: "Bảo đồ của bảo tàng nằm ở mặt trong bìa của quyển [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] tám bản... Theo ta được biết, cuối cùng nó sẽ bị một NPC tên là Vi Tiểu Bảo lấy được."

"Mấy bản?"

Nghe thấy Phương Đông Chưa Tỏ nói... Vương Viễn đột nhiên nhíu mày, cảm giác chuyện này có chút không đúng.

"Tám bản, sao thế?"

Phương Đông Chưa Tỏ cũng có chút kinh ngạc với phản ứng của Vương Viễn.

"Vì sao cố tình lại là tám bản chứ?" Đại não Vương Viễn nhanh chóng chuyển động.

Kinh thư mà lão hòa thượng Huyền Từ kêu mình tìm về là tám bản, [Tứ Thập Nhị Chương Kinh] mà Phương Đông Chưa Tỏ muốn tìm cũng là tám bản... có trùng hợp như vậy sao? Không phải là nhiệm vụ xung đột chứ?

Vương Viễn vẫn biết Huyền Từ lúc trẻ là một phần tử yêu nước cuồng nhiệt, còn bởi vì vậy mà ngộ sát cha mẹ Tiêu Phong. Nếu kinh thư lão ấy cần cũng là [Tứ Thập Nhị Chương Kinh]... vậy hắn và Phương Đông Chưa Tỏ chẳng phải là nhiệm vụ xung đột rồi sao?

"Đúng rồi, Ngưu ca, nhiệm vụ của ngươi là gì?"

Lúc này, Phương Đông Chưa Tỏ cũng hỏi.

Nếu là bạn bè lại cùng nhau làm nhiệm vụ đương nhiên phải hỏi về nhiệm vụ của đối phương, cố gắng tránh xung đột.

"Ta đi tìm Thần Sơn thượng nhân!"

Vương Viễn nói cụ thể.

"Thần Sơn thượng nhân..."

Phương Đông Chưa Tỏ nói: "Theo ta được biết, tuy người này không thể nói là người xấu, nhưng làm người nhỏ mọn, hơn nữa còn có thù oán với Thiếu Lâm tự, ngươi phải cẩn thận một chút."

"Ta chỉ tìm lão để đòi về kinh thư của Thiếu Lâm tự thôi, lão hẳn không đến mức ra tay với một hậu bối như ta chứ." Vương Viễn nói.

"Cũng không nói trước được!" Phương Đông Chưa Tỏ nói.

"Quên đi, cứ tới chùa Thanh Lương trước rồi tính!"

Nghe Phương Đông Chưa Tỏ nói vậy, trong lòng Vương Viễn cũng có chút không yên.

Dù sao đây cũng là nhiệm vụ mà Huyền Từ đích thân giao cho, mà nhiệm vụ của lão có khi nào dễ làm đâu.

Chỉ là sống ở đâu thì yên ở đó, đến cũng đã đến rồi, không thể ngay cả cửa còn chưa vào đã bỏ chạy trở về, đây cũng không phải tính cách của Vương Viễn.

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ dọc đường nói chuyện, đi theo sơn đạo nhanh chóng tới được cửa chùa Thanh Lương...

Sau khi trình báo thân phận của mình, tăng nhân thủ vệ mang theo hai người Vương Viễn vào trong thiện phòng của trụ trì.

Chỉ thấy trong thiện phòng có một tăng nhân trung niên đang ngồi.

Người nọ có thân hình thấp bé, hai mắt có thần, vô cùng uy nghiêm, hiển nhiên là phương trượng của chùa Thanh Lương này, được người trong giang hồ gọi là Hàng Long La Hán - Thần Sơn thượng nhân.

"Ngưu Đại Xuân Thiếu Lâm tự! Phương Đông Chưa Tỏ Thần Bổ Ti, bái kiến Thần Sơn phương trượng!"

Nhìn thấy cao thủ phải kính sợ ba phần là thủ tục cơ bản khi hành tẩu giang hồ, người thông minh đương nhiên sẽ không cố làm ra vẻ trước mặt NPC.

"Ồ! Thì ra là sứ giả của hoàng đế bệ hạ!"

Thấy hai người Vương Viễn hành lễ, Thần Sơn thượng nhân liếc nhìn Phương Đông Chưa Tỏ đầu tiên, sau đó thì nhìn về phía Vương Viễn.

Cùng lúc đó, Vương Viễn chợt cảm thấy bản thân giống như bị người nhìn thấu, toàn thân lạnh lẽo.

"Ngưu Đại Xuân! Hừ!"

Thần Sơn thượng nhân hừ lạnh nói: "Người có phật hiệu đệ nhất giang hồ, ngôi sao sáng trong đám hậu bối võ lâm, đệ tử kiệt xuất của Thiếu Lâm tự, không biết lại đến chùa Thanh Lương thâm sơn cùng cốc của chúng ta có việc gì?"

Đúng như Phương Đông Chưa Tỏ đã nói, sau khi Thần Sơn thượng nhân này nhìn thấy Vương Viễn, thì trong lời nói tràn đầy mùi thuốc súng. Chùa Thanh Lương cũng là một chùa nổi tiếng trong thiên hạ, tu viện mười trạng, thân là cao tăng một thế hệ thế nhưng lại chủ động chèn ép người chơi, Thần Sơn thượng nhân này quả thực là ngạo mạn tới cực điểm.

"A di đà phật!"

Vương Viễn biết rõ Thần Sơn thượng nhân này là đại cao thủ có cùng cấp bậc với Huyền Từ, lúc này lại đang ở dưới mái hiên nhà người ta, đương nhiên hắn không dám quá kiêu ngạo, chỉ tụng một tiếng phật hiệu rồi nói: "Tiểu tăng phụng sư mệnh, tới quý tự đây để tìm về kinh thư của Thiếu Lâm tự. Kính xin Thần Sơn phương trượng trả kinh thư lại cho tiểu tăng!"

"Vì sao Huyền Từ lại không đến, mà để cho một tiểu bối như ngươi tới nhục nhã ta?" Thần Sơn nghe vậy, mặt lộ vẻ giận dữ.

Tâm tính hòa thượng này quả thực vô cùng mẫn cảm, chắc là do tự ti mà ra.

"Thiếu Lâm tự không thể một ngày không chủ! Kính xin Thần Sơn phương trượng thứ lỗi!" Vương Viễn vội vàng nói.

Đồng thời trong lòng lại thầm nghĩ: "Móa nó, nếu không phải đánh không lại lão, thì ông đây đã rút thiền trượng đập chết lão lâu rồi. Chờ sau khi ông đây lấy được kinh thư, lập tức phóng một mồi lửa thiêu trụi chùa Thanh Lương của lão! Mẹ nó!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận