Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1365: Lôi kiếp giáng xuống

Đây là lần đầu tiên Vương Viễn nghe nhắc đến hộ pháp độ kiếp, song từ mặt chữ không khó để nhận ra đây là danh từ để chỉ những người giúp người chơi đang độ kiếp đỡ lấy thiên kiếp, độ mạnh của thiên kiếp sau đó cũng tăng dần đều.

Dựa theo giải thích về độ kiếp trên diễn đàn thì uy lực của thiên kiếp vốn căn cứ vào thực lực của người chơi, thuộc tính của người chơi càng cao thì uy lực thiên kiếp càng lớn và ngược lại.

Thuộc tính của Vương Viễn cao đến đâu chứ?

Mặc dù hiện tại hắn tăng cấp càng ngày càng chậm, thuộc tính càng khó tăng lên nhưng với tu vi bây giờ Vương Viễn chỉ kém cao thủ tuyệt đỉnh cấp 180 chút xíu mà thôi, nếu một đấu một, cao thủ tuyệt đỉnh phổ thông chưa chắc đã tóm được hắn.

Kiếp vân được dẫn đến từ thuộc tính này dĩ nhiên không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh được.

Thực lực của Mario vốn không yếu, lúc này lại thêm Vương Viễn, uy lực của kiếp vân chắc chắn tăng vọt so với lẽ thường.

Chẳng trách kiếp vân trên bầu trời Tuyệt Tình Cốc lại đáng sợ đến vậy.

Thì hệ thống tính cả phần Vương Viễn vào mà, không biến thái mới là lạ ấy.

Dựa theo thiết lập của hệ thống, bây giờ Vương Viễn có thể rời đi, nhưng hắn tự biết thuộc tính của mình trâu bò đến đâu, kiếp vân do mình kéo đến sẽ đáng sợ nhường nào. Biết là thực lực Mario không yếu nhưng sao có thể một mình chống đỡ lôi kiếp bị dẫn đến bởi cả hai đây?

Vất vả lắm mới tu luyện được đến lúc độ kiếp, Vương Viễn sẽ không hại bạn mình, trơ mắt mình Mario bị lôi kiếp đánh đến nước -1 cảnh giới tất cả công pháp. Chớ xem thường cảnh giới -1, toàn bộ đều từ cảnh giới cao nhất tụt xuống.

Muốn tu luyện lại ít nhất phải mất nửa năm.

“Thôi quên đi! Không tránh nữa!”

Nghĩ đến đây, Vương Viễn xoay người trở về.

“???”

Mario mặt đầy mờ mịt: “Ngươi không sợ bị sét đánh chết à?”

“Sợ gì!” Vương Viễn nói: “Ta chỉ sợ ngươi chịu không nổi, chết trước khi vượt qua thôi.”

“Ngưu ca…”

Mario cảm động đến ứa nước mắt: “Ta đã hiểu lầm ngươi rồi… Ta luôn cho rằng ngươi là một hòa thượng hèn hạ lại vô sỉ, không ngờ tới thời khắc mấu chốt lại nghĩa khí như vậy.”

Trong trò chơi không biết bao nhiêu người độ kiếp, có người thành công ắt có người thất bại, kẻ bị lôi kiếp đánh chết chắc chắn sẽ được vinh dự vào làm dẫn chứng mất mặt trong hướng dẫn vượt qua độ kiếp phi thăng của nhiều người.

Tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa, muốn trọng tu tầng cảnh giới võ học cao nhất cũng phải mất nửa năm đến một năm. Nếu Mario bị người ta coi thành trò cười lố bịch, e rằng đến cả khi trò chơi ngừng hoạt động, mỗi lần thấy độ kiếp là lại có người lôi hắn ta ra tế: “Nhớ năm đó có một phế vật Võ Đang bị lôi kiếp đánh chết, đến nay vẫn chưa xuất hiện tiền lệ thứ hai.”

Mặc dù Mario không cần thể diện nhưng cũng không thể mất mặt cả đời được.

“Trong lòng ngươi biết là được, khỏi cần phải nói ra.” Vương Viễn lên giọng tử tế: “Ai bảo hai ta là huynh đệ chứ.”

“Ngưu ca!”

“Mã đệ!”

“Ca!”

“Đệ!”

Hai người đầy cảm thông nắm lấy tay nhau thật chặt.

“Lão Mã, các ngươi tỏ vẻ xong chưa?”

Ngay lúc hai người còn ngại hành động của mình chưa đủ buồn nôn, Bôi Mạc Đình mở cửa sổ thò đầu ra hóng hớt.

Vương Viễn thấy vậy kinh hãi hét lên: “Đừng ra ngoài thế chứ! Hậu quả bị lôi kiếp đánh chết chả nhẽ các ngươi còn không biết?”

“…”

Nghe Vương Viễn nói vậy, Bôi Mạc Đình lật đật lùi về sau mấy bước, cách xa cửa sổ, những người khác cũng rối rít đóng cửa lại.

Chuyện này không đùa được đâu, trừng phạt khi độ kiếp thất bại vẫn treo chình ình trên diễn đàn kia kìa, ai biết lôi kiếp chỉ trừng phạt người độ kiếp thất bại hay là đánh cả đám đang đứng cạnh hóng hớt nữa, lỡ vì thỏa mãn tính tò mò mà lại bị lôi kiếp đánh chết thì đó mới thực sự là trò hề lớn.

Lúc bọn họ đang trò chuyện, kiếp vân trên trời càng ngày càng gần, cách Vương Viễn và Mario chưa đến mười trượng, cả tầng mây đen kịt đè xuống, gần như chỉ cần với tay lên là chạm tới.

Trong vòng xoáy đã tụ lại một đống sét.

“Uỳnh!!!”

Theo một tiếng nổ thật lớn vang lên, một đạo lôi kiếp to bằng thùng nước bổ thẳng xuống đầu Mario.

“Ôi đệt mợ nó!!!”

Mario trông thấy lôi kiếp đáng sợ đến vậy thì sợ đến ngu người. Lôi kiếp của người khác cùng lắm chỉ to bằng bát ăn cơm, còn khi lôi kiếp của hắn chắc gấp nhà người ta tận mười lần…

Dẫu sao Mario cũng là cao thủ, trong lúc ngạc nhiên vẫn không quên vận đủ chân khí, sử dụng một chiêu [Vận Thái Cực] trong Thái Cực Thần Công, tính dùng sức nhỏ đánh bật lại lôi kiếp to lớn.

Không tự lượng sức mình mà ông bà ta hay nói chính là tình huống này đây.

Khoan tranh cãi xem sức nhỏ có đánh bật được sức lớn hay không, chỉ riêng đạo lôi kiếp kia đã mang theo sức công phá khổng lồ rồi, sức lớn chưa chắc đã đánh bật được chứ nói gì đến siêu to siêu khổng lồ.

“Uỳnh!!!”

Lôi kiếp vô tình từ trên trời giáng ầm xuống đầu Mario, bổ mặt đất thành một cái hố lớn.

Mario bị sét đánh đen sì đứng ngơ ra giữa hố, miệng còn phì khói đen… Nếu không phải có chân khí Thái Cực hộ thể, lúc này sợ rằng hắn đã quay về Võ Đang gặp mặt Trương Tam Phong rồi.

“Lão Ngưu… Cứu ta… Ta sắp chết…”

Mario yếu ớt lôi từ trong ngực ra một chai đan dược nhét vào trong miệng, lượng máu miễn cưỡng khôi phục lại một nửa.

Lúc này, đạo lôi kiếp thứ hai đã ngưng tụ xong.

“Đùng đoàng!”

Đạo lôi kiếp thứ hai mạnh hơn đạo thứ nhất từ trên cao bổ xuống, tiếp tục giội thẳng đầu Mario đang đứng bơ vơ giữa hố.

Mới nãy Mario trong trạng thái ổn định còn bị đánh cho suýt chết, hiện tại chỉ còn nửa thanh máu, ăn thêm cú sét nữa chắc chắn là sống không nổi.

Mắt thấy Mario sắp bị sét đánh thành tro bụi, Vương Viễn nhanh chóng duỗi tay phải tiến về trước, sử dụng [Cầm Long Công] dùng chân khí hình rồng kéo Mario còn ở trong hố về phía mình.

Lôi kiếp chắc chắn không thể né tránh, không phải người độ kiếp bị tấn công thì chính là người hộ pháp độ kiếp. Hành động kéo người qua của Vương Viễn khiến lôi kiếp thình lình đổi hướng, đánh chệch sang bên hắn.

Vương Viễn không tránh không né, đẩy Mario ra sau lưng, mở [Nghịch Chuyển Âm Dương] chuyển đổi tất cả điểm tấn công thành phòng ngự, đồng thời thúc giục chân khí hộ thân tới mức tối đa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận