Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 115: Tự mình thể nghiệm xem trò hay

Tên Đoàn Diên Khánh này tuy thân thể tàn phế, nhưng thân pháp lại không hề yếu một chút nào. Lúc Vương Viễn một lần nữa mở mắt ra, đã bị Đoàn Diên Khánh mang tới trước cửa của một sơn cốc.

Trước mắt là một bãi cỏ rất lớn, phía cuối lại có một cây thông. Đi qua bãi cỏ, chỉ thấy trên cây thông có khắc mười chữ to: "Người họ Đoàn vào cốc này sẽ giết không tha."

Chín chữ màu đen, chỉ có chữ giết là màu đỏ.

Có thể nói chủ nhân của cốc này hận người họ Đoàn thấu xương.

Đoàn Diên Khánh liếc nhìn hàng chữ trên thân cây, không khỏi cười lạnh một tiếng, chỉ tay một cái, trực tiếp đâm chữ Đoàn kia thành một lỗ thủng.

"Lão đại, ngươi đến rồi!"

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau đầu Vương Viễn.

Vương Viễn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai người Nhạc Lão Tam và Diệp Nhị Nương không biết chui từ đâu ra.

Hai người nhìn thấy Vương Viễn, đều nghiến răng nghiến lợi.

Có điều Nhạc Lão Tam vẫn rất hiểu chuyện, thấy Vương Viễn đang nhìn mình, hắn ta vội vàng nói: "Bái kiến sư phụ, lúc nào ngươi mới chết vậy!"

Đây là đang nói tiếng người hả...

Trong lúc mấy người đang ‘ân cần hỏi han’ lẫn nhau, phía sau cây có mấy người đi ra. Dẫn đầu là một người đàn ông mặt ngựa vô cùng xấu xí. Đi theo đằng sau y lại là một thiếu phụ có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Hai người đứng chung một chỗ, sự đối lập càng thêm rõ ràng.

"Ha ha ha! Chung Vạn Cừu, vị thiếu phụ này là ai vậy? Dáng dấp cũng không tồi, may là lão Tứ không ở đây, ha ha ha..." Nhạc Lão Tam nhìn vị thiếu phụ xinh đẹp kia, cười ha ha nói.

"Vợ ta!" Người đàn ông mặt ngựa Chung Vạn Cừu tất nhiên biết rõ lão Tứ có đức hạnh như thế nào, nghe xong lời Nhạc Lão Tam nói, khuôn mặt của y lập tức lộ ra sự khó chịu.

Vô cùng hiển nhiên, cái tên này rất có mâu thuẫn với ánh mắt mà những người đàn ông khác nhìn vợ mình.

"Ta không tin!" Nhạc Lão Tam lại bắt đầu nói hươu nói vượn: "Ngươi xấu thế kia, vợ của ngươi sao có thể xinh đẹp như vậy được chứ? Nàng ấy chắc chắn không phải là vợ của ngươi!"

"Xoạt!"

Chung Vạn Cừu trực tiếp rút đao: "Nhạc Lão Tam, ngươi khinh người quá đáng!"

"Ta là lão Nhị!" Nhạc Lão Tam nổi trận lôi đình.

"Được rồi! Các ngươi đừng cãi nhau nữa!"

Đoàn Diên Khánh lạnh như băng trừng mắt nhìn Nhạc Lão Tam và Chung Vạn Cừu.

Hai người sợ hãi tu vi cao thâm của Đoàn Diên Khánh, lập tức kìm nén lửa giận ở trong lòng, không nói thêm gì nữa.

Thấy hai người không tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, Đoàn Diên Khánh hỏi: "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Đã chuẩn bị kỹ càng rồi! Mời vào bên trong!"

Dứt lời, Chung Vạn Cừu mang theo mọi người đi vào sơn cốc.

Xuyên qua rừng cây, bên trong sơn cốc là một mảnh nhà ngói, trông cũng khá đẹp đẽ.

Không ngờ tới Chung Vạn Cừu này bộ dạng xấu xí, lại là một tên biết hưởng thụ cuộc sống.

Chung Vạn Cừu dẫn mọi người đi một mạch xuyên qua đại sảnh, tới tới hậu viện phía sau nhà, Đoàn Diên Khánh ném Vương Viễn xuống mặt đất.

Lúc này các giang hồ nhân sĩ đã ngồi đầy trong hậu viện, có một chiếc bàn đá gần đó, bên cạnh bàn đá là một gian nhà đá.

"Khặc khặc khặc!"

Nhìn thoáng qua gian nhà đá, Chung Vạn Cừu cười hèn mọn nói: "Tên nhãi Đoàn gia nọ và Mộc Uyển Thanh đã ở bên trong, lại ném tên hòa thượng này vào. Chậc chậc chậc, Đoàn gia cũng là danh môn chính phái, lại là hoàng thất của Đại Lý. Con trai của Đoàn gia cùng hoàng phi và một hòa thượng ‘một phượng hai rồng’ ở bên trong làm ra loại chuyện kia. Đợi đến lúc các đại môn phái Nam Hoang tập hợp lại đây, nhất định sẽ khiến cho người Đoàn gia mất hết mặt mũi.

"Con mẹ ngươi!"

Nghe được lời Chung Vạn Cừu nói, mồ hôi Vương Viễn đều chảy xuống.

Lúc trước sao cái trò chơi chết tiệt này thông qua kiểm duyệt được vậy, NPC trong này cũng biết “chơi” quá nhỉ.

Vương Viễn cũng là một người thích xem náo nhiệt, không ngại làm lớn chuyện. Dựa vào thái độ làm người của Mộc Uyển Thanh, Vương Viễn cũng rất vui vẻ đứng ở ngoài xem một bộ phim con heo miễn phí, Nhưng Chung Vạn Cừu lại muốn ném Vương Viễn vào đảm nhận vai diễn chính, điều này lại khiến người ta khó có thể chấp nhận rồi.

Đức hạnh hệ thống là cái dạng gì Vương Viễn vẫn hiểu rõ. Nếu Vương Viễn thật sự muốn làm ra chuyện khác thường gì, tám phần mười sẽ gặp xui xẻo.

Tuy rằng chưa từng tiếp xúc với tên Chung Vạn Cừu này, nhưng từ những lời nói ở cửa lại thêm hành động của Chung Vạn Cừu mà suy ra, người này quả thực khiến người khác khinh bỉ.

"Chung Vạn Cừu, ngươi đúng là một tên hèn nhát!"

Vương Viễn chỉ vào Chung Vạn Cừu nói: "Không phải ngươi nói họ Đoàn đi vào cốc này là giết không tha sao?"

"Đúng thì sao?" Chung Vạn Cừu nói: "Họ Đoàn làm nhục ta quá mức, thù này không báo thì Chung Vạn Cừu ta không còn mặt mũi nào để đứng ở trong đất trời."

"Ha hả!" Vương Viễn nhìn Đoàn Diên Khánh một cái nói "Người này không phải cũng họ Đoàn sao? Câu nói hùng hồn ở lối vào trước cửa được ngươi khắc sâu thế cơ mà, hóa ra là để tự sướng mà thôi. Ngươi còn dám nói ngươi không phải tên hèn nhát?"

"Ta... ta..."

Chung Vạn Cừu nhìn Vương Viễn, lại nhìn Đoàn Diên Khánh một chút, nhất thời tức giận không nói nên lời.

"Thiếu hiệp nói đúng!"

Phụ nhân kia cũng nói: "Hai người chúng ta đứng im ở chỗ này, ta cũng không ra khỏi cốc được, cần gì phải chọc vào phiền toái bên ngoài? Nói như thế nào thì Mộc Uyển Thanh cũng là đồ đệ của sư tỷ ta..."

Lời phụ nhân kia vừa nói ra, Chung Vạn Cừu càng nổi giận, nhưng cũng không dám phát hỏa đổi với phụ nhân, đành phải nói: "Đoàn nhị kia khinh người quá đáng, nàng và sư tỷ nàng không phải đều bị hắn lừa sao. Thù này ta nhất đinh phải báo."

"Ồ?"

Nghe thấy lời Chung Vạn Cừu nói, Vương Viễn không khỏi sửng sốt, nhất thời đoán được vì sao Chung Vạn Cừu lại nhạy cảm với họ Đoàn này như vậy. Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Chung phu nhân!" Vương Viễn tiếp tục lắm miệng: "Có thể người Chung Vạn Cừu hận không phải người của Đoàn gia, mà là ngươi!"

"Thối lắm!" Chung Vạn Cừu cả giận nói: "Ta thương yêu vợ của ta còn không kịp, sao lại hận nàng?"

"Hờ hờ!" Vương Viễn cười lạnh nói: "Nếu ngươi thật sự thương yêu vợ của ngươi, sẽ thành thật mà làm con rùa, chứ không phải đi đến Đoàn gia cùng cái gì Đoàn nhị chân ướt chân ráo đánh một trận. Ngày ngày ở đây hô khẩu hiệu, lại còn viết một bảng hiệu để ở cửa. Ngươi có mưu đồ muốn làm ghê tởm ai đây? Ta nghĩ chín từ đó nên đổi thành ‘Ra vào bình an’ mới đúng!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận