Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1195: Ảo thuật

Nhưng môn ám khí này đối với Vương Viễn mà nói quá không có hàm lượng kỹ thuật rồi!

Dù sao Vương Viễn ném ám khí từ trước tới giờ chưa bao giờ tính đến mấy thứ như độ chính xác và lực sát thương... "ám khí" nặng mấy trăm cân ném qua, sao lại không đè chết người chứ.

...

"Ai da ai da!"

Triệu Vô Cực làm gì gặp phải trận thế không biết xấu hổ như thế, bản thân lấy đá lớn làm sát chiêu ném người, nhưng hòa thượng này lại lấy đá lớn làm ám khí ném người...

Cũng may Triệu Vô Cực có thân pháp trác tuyệt, Di Hình Hoán Ảnh tới mức xuất thần nhập hóa, liên tiếp né được đá lớn do Vương Viễn ném tới. Triệu Vô Cực lui dần về phía sau, lui tới trên tế đàn mới tránh thoát công kích giống như mưa rào của Vương Viễn.

Triệu Vô Cực từ trên cao nhìn xuống, dùng vẻ mặt oán độc nói với Vương Viễn: "Hòa thượng nhà ngươi thực không nói đạo lý! Hôm nay ta nhất định không cho hai người các ngươi quay về."

Trong lúc nói chuyện, hai mắt Triệu Vô Cực phát ra hai luồng sáng xanh, sau đó gã khoa tay múa chân trên tế đàn.

"???"

Nhìn Triệu Vô Cực khoa chân múa tay, làm bộ trên tế đàn, đầu Vương Viễn đầy dấu chấm hỏi.

Ngươi cứ tưởng tượng cái cảnh một đại thúc trung niên ba bốn mươi tuổi, vẻ mặt tà khí, đứng ở trên cao ôm một cái ống tuýp nhún nhảy, hình ảnh đó kỳ dị tới cỡ nào.

"Hàng này biết không đánh lại lão tử cho nên muốn làm cho lão tử buồn nôn chết sao?" Vương Viễn âm thầm lầm bẩm.

Nhưng ngay khi Vương Viễn không biết Triệu Vô Cực muốn làm cái lông gì, thì Tô Xán giống như mất hồn, từng bước một lảo đảo đi về phía tế đàn.

Vương Viễn nhìn Tô Xán. Chỉ thấy tên này hai mắt vô hồn, khóe miệng chảy nước, lẩm bẩm: "Đẹp quá..."

"Đẹp?"

Vương Viễn càng thêm hoang mang, sao lại đẹp ở đây? Chẳng lẽ là ảo thuật!!!

Nhìn thoáng qua Triệu Vô Cực đang uốn éo trên tế đàn, lại nhìn Tô Xán đang bị hấp dẫn đi từng bước về phía tế đàn, Vương Viễn đột nhiên hiểu ra.

Từ quá trình giao thủ vừa rồi, võ công của Triệu Vô Cực này không tính là quá mạnh, ngoại trừ một thân Cương Khí Tiên Thiên có vẻ bá đạo ra thì không còn điểm gì đặc biệt, chỉ là phòng ngự hơi cao một chút, còn biết Di Hình Hoán Ảnh, rồi biết ném đá đập người. Nhưng những thủ đoạn này đều là mấy chiêu Vương Viễn thường dùng, lại còn là bản yếu hơn của Vương Viễn. Ở trước mặt Vương Viễn mà chơi mấy chiêu này, nói là múa rìu qua mắt thợ cũng không quá đáng.

Sở dĩ Triệu Vô Cực có cấp bậc cao tới 140, chính là vì người này có tà thuật có thể mê hoặc lòng người, mê loạn tâm trí người khác.

Thứ ảo thuật này vô cùng hữu hiệu với người bình thường, một khi thi pháp thì chỉ cần nói hai ba câu là có thể mê hoặc người có định lực không đủ, khống chế người đó trong lòng bàn tay.

Nhưng ở trước mặt Vương Viễn, thứ ảo thuật này chả có tác dụng gì.

Vương Viễn có tu vi thế nào? Dịch Cân Kinh đại thành lại có thêm tuyệt học thần công Thái Huyền Kinh, tu vi nội lực cao tới mức ở trong chốn võ lâm người sánh bằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cộng thêm Kim Cương Bất Hoại Thần Công, định lực của Vương Viễn đã sớm đạt tới một cảnh giới rất đáng sợ.

Thuộc tính định lực là thuộc tính đặc biệt của đệ tử Thiếu Lâm tự, chủ yếu giúp người chơi tăng cường kháng tính đối với chiêu thức khống chế và ảo thuật.

Ảo thuật của Triệu Vô Cực có thể mê hoặc đệ tử Thiếu Lâm tự bình thường, chứ trong mắt Vương Viễn thì không có chút tác dụng nào.

Đáng thương một thân bản lĩnh của Triệu Vô Cực, chiêu nào cũng bị Vương Viễn áp chế, gặp phải Vương Viễn cũng như gặp phải thiên địch. Nhất là ảo thuật này, bị Vương Viễn kháng triệt để.

Trong mắt Tô Xán, Triệu Vô Cực là một mỹ nhân xinh đẹp, lẳng lơ, còn ở trong mắt Vương Viễn gã là một tên ngu ngốc đầu óc có vấn đề.

Vương Viễn biết ảo thuật của Triệu Vô Cực không có hiệu quả với mình nhưng lại không để lộ ra, chỉ âm thầm lấy vũ khí ra, học bộ dạng Tô Xán, giống như đã bị ảo thuật khống chế, đi từng bước lên tế đàn tiếp cận Triệu Vô Cực.

"Hừ hừ!"

Thấy Vương Viễn và Tô Xán bị ảo thuật của mình hấp dẫn tới, khóe miệng Triệu Vô Cực khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: "Cao tăng Thiếu Lâm chó má gì chứ, giờ chẳng phải..."

"Duang!"

Triệu Vô Cực còn chưa nói xong đã thấy Vương Viễn đột nhiên cười khà khà, lấy ra một trường côn, trong nháy mắt biến dài ra hơn một trượng, đường kính cỡ cái bát ăn cơm. Cơ bắp hai tay Vương Viễn tăng vọt, ôm trường côn xoay tròn đập thật mạnh lên đầu Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực đang đắc ý, làm sao ngờ được Vương Viễn không bị ảo thuật của mình mê hoặc, cũng không ngờ hòa thượng này lại xảo trá như thế, biết tương kế tựu kế đánh lén gã.

Vì bất ngờ không đề phòng, nên một gậy này Triệu Vô Cực là cứng rắn chống đỡ, không kịp vận chân khí đón đỡ.

Một gậy này của Vương Viễn đập xuống, Triệu Vô Cực chợt cảm thấy trước mắt tối sầm.

Thân là BOSS, Triệu Vô Cực không giống như tạp binh khác bị một gậy gõ tới vỡ đầu, nhưng cũng phải lảo đảo lung lay, ngã bổ nhào xuống đất.

- 1.200.000

Một con số mất máu cực lớn bay lên, Triệu Vô Cực xui xẻo lượng máu vốn chỉ có 1.400.000, ăn một gậy này của Vương Viễn lập tức trở thành máu đỏ.

Toàn thân Tô Xán run lên, được Vương Viễn giải thoát khỏi ảo thuật, vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Vô Cực nằm dưới đất, trong lòng có phần khó hiểu: "Hả? Sao lại thế này? Cô nương kia đâu?"

"Khà khà!"

Một gậy đánh ngã Triệu Vô Cực, Vương Viễn cười khà khà.

Mẹ nó, tuy võ công Triệu Vô Cực này không ra gì, nhưng dù sao người ta cũng là BOSS có thanh máu dày. Hơn nữa, hàng này còn là BOSS loại hình phòng ngự, vô cùng chịu đòn, nếu thật sự dùng từng chiêu từng thức chém giết gã thì không biết phải đánh tới lúc nào đâu. Huống hồ, hắn còn phải lưu một đao cuối cùng lại cho Tô Xán, thì càng khó khống chế.

Dưới chân núi, Mạc đại thúc và Như Sương còn đang phóng hỏa, đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng, thừa dịp Triệu Vô Cực không chú ý, đi lên gõ một gậy là gọn gàng nhất.

"A di đà phật!"

Vương Viễn tụng một tiếng phật hiệu, chân to bước lên trước một bước, hung tợn đạp lên lưng Triệu Vô Cực, vung tay áo giơ gậy lên đập xuống, vừa đập vừa hùng hổ mắng: "Ta cho ngươi thương thiên hại lý này! Ta cho ngươi lẳng lơ làm màu này!"

- 42.251

- 52.214

- 65.542

Thần binh trong tay Vương Viễn thế lớn lực trầm, mấy gậy đập xuống thanh máu trên đầu Triệu Vô Cực dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tụt xuống. Triệu Vô Cực nhanh chóng bị Vương Viễn đập thành máu da.

Bạn cần đăng nhập để bình luận