Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1188: Võ Trạng Nguyên Tô Khất Nhi

"Đừng đi!"

Thấy hai người ăn xin bỏ chạy, Vương Viễn cũng gạt bỏ đám người để đuổi theo.

Hai người ăn xin chạy rất nhanh giữa đám đông, lảo đảo bước ra khỏi chợ, Vương Viễn liền theo họ đi đến tận ngoại ô thành phố.

"Không chạy nổi nữa rồi, đánh chết ta đi..."

Lão ăn mày ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, dáng vẻ nhếch nhác, trông như không còn muốn sống.

“Không được đánh cha của ta!" Tiểu ăn mày đứng chắn trước mặt lão ăn mày, chạy lâu như vậy vẫn còn sức hô to gọi nhỏ, quả nhiên người tập võ vẫn phải khác biệt.

"A Xán! Ngươi đi mau! Không cần lo cho ta!" Lão khất cái lớn tiếng nói.

“À...Thế thì thôi ta không lo cho ngươi nữa!" Tiểu ăn mày nghe vậy liền quay người định chạy tiếp.

“Đừng, ta nghĩ ngươi vẫn có thể lo cho ta thêm một lúc." Lão ăn mày lập tức ngồi bật dậy.

"..."

Nhìn hai tên ăn mày, Vương Viễn không khỏi đen mặt.

"A di đà Phật!"

Vương Viễn chắp tay trước ngực nói: "Tiểu tăng là người xuất gia, sẽ không làm hại các người!"

"Người xuất gia... xuất gia thì nhất định sẽ là người tốt chắc? Người phương bắc các ngươi không có kẻ nào là tốt lành cả!" Nghe thấy lời tự giới thiệu của Vương Viễn, lão ăn mày tỏ vẻ khinh thường, tiểu ăn mày cũng tràn đầy địch ý.

"A? Tại sao các ngươi lại nói vậy?" Vương Viễn có chút khó hiểu.

Không biết vì sao, hai người ăn xin này lại có vẻ thù địch với người phương Bắc.

Quy mô này hình như hơi lớn!

"Hừ! Dù sao thì người phương bắc các ngươi cũng chẳng có ai là tốt đẹp cả" Tiểu ăn mày lớn tiếng hét lên.

“Nghe nói ngươi là trạng nguyên lang?” Vương Viễn không để ý tới thành kiến của cậu nhóc này đối với mình, chuyển hướng chủ đề giải đáp nghi ngờ của bản thân.

Vương Viễn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao đường đường là trạng nguyên lang lại có thể sa sút tới mức này.

“Còn không phải tại vì cái kẻ đã cắm sừng Vương Tăng Cách Lâm Thấm kia!" Lão ăn mày nói: "Ta là gia chủ của nhà tướng quân Nghiễm Châu Tô Sát Cáp Nhĩ Gia. Con trai ta Tô Xán chính là Kim Khoa Võ Trạng Nguyên. Kết quả cháu trai của hắn đùa giỡn không thành, ngược lại còn khiến hai cha con ta trở thành kẻ ăn mày."

"Tô Sát Cáp Nhĩ Gia? Tô Xán?"

Vương Viễn nói: "Ngươi là người Mãn?"

"Đúng vậy..."

“Người Mãn không phải cũng là người phương Bắc sao?" Vương Viễn cạn lời, lão ăn mày này hình như có chút bướng bỉnh.

“Liên quan gì đến ngươi!” Lão khất cái tiếp tục hùng hổ chửi bới.

Đứt quãng một hồi, Vương Viễn cũng loáng thoáng hiểu ra đại khái.

Lão ăn mày này tên Tô Bảo, tiểu ăn mày là con trai của lão, tên Tô Xán. Lão dẫn con trai của mình đến phương Bắc để thi trạng nguyên, kết quả chưa kịp thành trạng nguyên đã bị Hoàng đế hạ lệnh xét nhà, biến thành tên ăn mày đầu đường xó chợ, cơm còn chưa kịp ăn, đói quá tới đầu đường thử chút vận may thì gặp ngay Vương Viễn...

"Quả thực cũng rất đáng thương!"

Lời của Tô Bảo chưa được kiểm chứng, nhưng nếu là thật thì quá xui xẻo rồi. Dù có giả dối thì cái chuyện xưa này được biên cũng không tệ.

Vương Viễn nói: "Được rồi, thấy các ngươi khổ sở như thế, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."

Lão ăn xin này lảm nhảm một hồi vẫn chưa thấy đưa ra nhiệm vụ, Vương Viễn còn tưởng là mình nghĩ nhiều, quay người định rời đi.

"Đừng đi!"

Lúc này, lão ăn mày đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy chân Vương Viễn nói: "Đại sư, người xuất gia các ngươi nhất định phải khoan dung độ lượng."

“À, đấy là ngươi nói thế!" Vương Viễn gật đầu nói: “Nhưng ta không tin."

"Ngươi có thể đuổi theo chúng ta đến đây chứng tỏ là hữu duyên, không thể cứ trơ mắt đứng nhìn chúng ta chết đói như vậy!” Tô Bảo khóc lóc giàn dụa, nước mắt nước mũi tràn trề.

“Hừ!” Vương Viễn không phục, đường đường Đại hòa thượng phật pháp mười tầng như hắn lại có thể bị một tên ăn mày giữ lại nói chuyện duyên phận.

Thiếu chút nữa hắn đã bị lừa rồi, còn phải mời bọn hắn một bữa cơm, công lý ở đâu cơ chứ?

Lão ăn mày này đúng là không biết xấu hổ.

“Cha, đừng làm như thế!” Tô Xán vô cùng tức giận trước hành vi của Tô Bảo, vội vàng la lớn: “Chúng ta không phải ăn mày!"

“Sao lại không phải ăn mày, hoàng thượng đã nói cả đời này chúng ta vĩnh viễn là ăn mày, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Tô Bảo nói.

“Được rồi được rồi!” Vương Viễn có chút bất đắc dĩ, lấy ra một lượng vàng đưa cho Tô Bảo nói: “Số tiền này đủ cho ngươi sống một thời gian, đừng quấn lấy ta nữa, ta ghét nhất những kẻ không làm mà chỉ muốn ăn!"

"Đại sư, từng này tiền sao đủ!"

Nhận tiền rồi, Tô Bảo vẫn không buông tay.

“Như vậy còn chưa đủ sao?” Vương Viễn có chút tức giận.

Một vàng chính là mười hai bạc, đủ cho hai tên ăn mày này tiêu xài trong cả tháng, nếu không phải người chơi không thể tùy tiện tấn công NPC dân thường, Vương Viễn đã động thủ cho người này một bài học luôn rồi.

“Một lượng vàng quả thực là rất nhiều!” Tô Bảo nói: “Nhưng sau khi chúng ta xài hết thì phải làm sao?"

“Liên quan gì đến ta?” Vương Viễn nói.

“Làm việc tốt thì làm cho trót, hãy giúp chúng ta tìm một công việc gì đó lâu dài đi." Tô Bảo khẩn cầu.

“Công việc lâu dài?” Vương Viễn quay đầu nhìn chằm chằm Tô Bảo, đánh giá trên dưới một chút, lão già này nói rằng hắn chưa từng đọc sách, làm gì cũng hồ đồ mờ mịt, nhưng xem ra trong xương chính là kẻ đại trí giả ngu, còn biết được đạo lý cho người cần câu không bằng dạy người câu cá.

"Hoàng thượng đã bắt các ngươi đi ăn mày, các ngươi còn muốn làm nghề gì nữa?" Vương Viễn hỏi.

“Cái đó thì....Hì hì!” Tô Bảo cười có chút xấu hổ: “Đại sư, ngài không biết rồi, làm ăn mày cũng không phải dễ dàng như thế. Phía Kinh Thành vốn thuộc quyền quản lý của Cái Bang, hai người chúng ta mới tới, làm sao đấu được với người của Cái Bang bây giờ."

"Hóa ra các người không phải đệ tử của Cái Bang?" Vương Viễn tò mò hỏi, hắn tưởng tên ăn mày nào cũng do Cái Bang cai quản.

“Chúng ta cũng muốn gia nhập Cái Bang lắm...Nhưng mà chẳng có cách nào!" Tô Bảo lắc đầu thở dài: “Hóa ra làm ăn mày cũng không dễ như trong tưởng tượng, Đại sư vừa nhìn đã là cao tăng trong Thiếu Lâm Tự, nghe nói quan hệ giữa Cái Bang và Thiếu Lâm Tự không tồi, ngài có thể hỗ trợ giới thiệu một chút được không..."

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt câu chuyện ẩn Bá Chủ Giới Ăn Mày. Bạn có chấp nhận nó không?]

Bạn cần đăng nhập để bình luận