Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 400: Ngạo Lăng Vân kỳ quái

Lúc này tay trái Ngạo Lăng Vân tạo thành hình móng hổ, lòng bàn tay hướng lên trên, không biết từ lúc nào đã lao tới bụng Vương Viễn.

Đúng vậy, chiêu này của y và Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ của Mario là cùng một loại.

Quyền là hư chiêu, phía dưới cực hung ác…

"Này… Sao chiêu này nhìn quen thế nhở?"

Mario ở bên cạnh Vương Viễn cũng chú ý đến bên cổ tay bị chiếc đũa kẹp lấy, nhịn không được thổn thức nhìn Ngạo Lăng Vân, trong ánh mắt toát lên tia sáng, như thể đang nói “hay lắm, chúng ta cùng chung chí hướng”.

Mà Ngạo Lăng Vân cũng ngạc nhiên nhìn Vương Viễn, tay phải đang nắm chặt thình lình duỗi ra, sống bàn tay đâm vào yết hầu Vương Viễn.

Vương Viễn hơi híp mắt lại, không đợi đòn đánh của Ngạo Lăng Vân trúng mục tiêu đã thò tay trái ra mò lấy chiếc ghế bên cạnh, sau đó trực tiếp vung ngang, ra sau mà đến trước đập mạnh lên đầu Ngạo Lăng Vân.

Đúng là phải nói rằng, đồ đạc trong cửa hàng của người chơi chắc chắn hơn cửa hàng của hệ thống rất nhiều, chiếc ghế bị Vương Viễn đập lên đầu Ngạo Lăng Vân khiến hắn cảm giác rõ ràng sự gắng sức trên tay.

Sức lực của hắn lớn bao nhiêu không cần phải nói nhiều.

"Răng rắc…" Chiếc ghế gãy nát.

Ngạo Lăng Vân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đã bị Vương Viễn vung ghế đánh bay ra ngoài.

"Ầm" một tiếng, y bị hất mạnh lên tường, ngã đến quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

"Mẹ kiếp! Thằng ranh con nhà ngươi sao ra tay độc ác thế hả?"

May mà trong trò chơi lực phán định của người chơi đều nhờ hết vào võ học, Vương Viễn và Ngạo Lăng Vân lại đánh nhau bằng võ thuật, lần này chỉ tính là đòn tấn công bình thường. Chẳng mấy chốc Ngạo Lăng Vân đã lấy lại tinh thần, hai tay ôm đầu, hùng hùng hổ hổ đứng dậy từ trên mặt đất.

Y thấy Vương Viễn tiện tay phá được chiêu thức đầu của mình còn tưởng hắn định phá cả hai chiêu, ai dè thằng ranh con này không theo thói thường, thế mà lại quơ ghế đập vào đầu y một phát…

Có trời mới biết một người vừa gặp mặt đã dùng loại thủ đoạn công kích âm hiểm như "Lãng Phiên Vân" đánh người ta mà còn có mặt mũi nói người ta ác độc.

"Khì khì!"

Vương Viễn không để ý đến Ngạo Lăng Vân, cười khì bảo: "Không cần ta bồi thường ghế đấy chứ?"

"Ta há lại là loại người đấy!"

Ngạo Lăng Vân nhếch miệng hỏi: "Ngươi có quan hệ thế nào với Thiết Ngưu? Sao có thể cản được một chiêu này của ta?"

"Thiết Ngưu? Không biết!" Vương Viễn lắc đầu.

Đâu phải cứ trong ID có chữ “ngưu” thì là họ hàng thân thích được, tê giác (tê ngưu) cũng có chữ “ngưu” mà.

"Không biết? Vậy Yêu Nghiệt Hoành Hành thì sao?" Ngạo Lăng Vân lại hỏi.

"Đây lại là gì nữa?" Vương Viễn lờ mờ hỏi lại.

"Không thể nào!" Ngạo Lăng Vân ngạc nhiên nói: "Lúc đó lão Yêu nói với ta, chiêu này chỉ có hai anh em bọn họ phá giải được thôi, không thể có người thứ ba."

"Ha ha!" Vương Viễn cười nói: "Núi này cao có còn có núi khác cao hơn, đừng nói quá mức như thế!"

Đồng thời Vương Viễn cũng âm thầm khinh bỉ: "Tên Yêu Nghiệt Hoành Hành điên cuồng này không biết từ đâu tới mà lại dám lớn lối như vậy. Người ông đây quen biết có thể phá giải chiêu này dùng một bàn tay còn đếm chưa hết đâu."

"Nói có lý lắm!" Ngạo Lăng Vân vuốt cằm bảo: "Ngươi quả thực có tài, khó trách có thể mang theo mấy người phế bỏ một bang phái lớn, cố gắng thêm chút nữa là bắt kịp chú rồi đấy."

"…"

Đám Mario, bao gồm cả Phi Vân Đạp Tuyết thấy Ngạo Lăng Vân nói chuyện không biết xấu hổ như vậy thì đều là sạm mặt lại. Ý của y là y từng làm việc này rồi hả, mà còn xuất sắc hơn Vương Viễn nữa chứ? Má nó, gì cũng dám thổi phồng được.

"Được rồi, được rồi!"

Phi Vân Đạp Tuyết thực sự lúng túng không nghe nổi nữa, vội vàng nói: "Diệp thúc, ta đã sớm nói với ngươi rồi gì, Ngưu ca là cao thủ, ngươi còn không tin!"

"Cao thủ? Ta cũng là cao thủ mà, ta còn đi thi đấu chuyên nghiệp đấy! Ta biết một thằng bạn, ít nhất có thể đánh với mười tên này…" Ngạo Lăng Vân nghe Phi Vân Đạp Tuyết nói vậy thì kích động kêu lên.

"Ngừng ngừng!"

Nhóm Một Đám Ô Hợp lập tức lộ ra nụ cười khinh thường.

Có một loại người luôn không thích thừa nhận người khác ưu tú, vừa gặp người ưu tú hơn mình thì có thói quen nói ta có người bạn thế này thế kia. Xem ra Ngạo Lăng Vân cũng là một người như vậy.

Nhân phẩm của Vương Viễn ra sao tạm thời không bình luận, nhưng dựa trên thực lực mà nói, những người trong Một Đám Ô Hợp đều cực kỳ phục hắn.

Cho dù là hạng người kiêu căng khó thuần như Mario và Bôi Mạc Đình cũng tự nhận mình không phải là đối thủ của Vương Viễn.

Cao thủ như vậy bạn của ngươi có thể đánh mười tên? Ngươi có biết gì là bom nguyên tử không?

"A di đà phật!"

Vương Viễn mỉm cười, làm bộ tụng kinh niệm phật: "Ông chủ Ngạo không phải đến đây chỉ để đánh lén ta thôi đấy chứ?"

"Nào có, nào có!" Ngạo Lăng Vân mặt mo đỏ ửng bảo: "Ta chỉ đến làm quen chút thôi, kết bạn ấy mà, ngươi rất giống một ông bạn già của ta."

"Vậy chúng ta đúng là rất có duyên!" Vương Viễn nói: "Ông chủ Ngạo không những có tay nghề nấu ăn ngon mà trên người còn có tuyệt kỹ, ta vô cùng vui lòng kết bạn."

Vương Viễn nói vậy không phải lời khách sáo.

Đừng thấy Ngạo Lăng Vân bị Vương Viễn vung ghế hất té xuống đất mà lầm, người này có công phu thật, thực lực tất nhiên không yếu, chẳng qua là gặp phải bậc thầy quyền pháp như Vương Viễn thôi… Xem như y gặp phải khắc tinh, đổi lại là những người khác, một chiêu vừa nãy đã thua rồi.

Cùng là loại hình công phu thực chiến nhưng "Lãng Phiên Vân" của Ngạo Lăng Vân so với "Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ" của Mario thì cao siêu hơn…

"Ha ha! Thằng nhóc nhà ngươi biết nói chuyện đấy!" Ngạo Lăng Vân tươi cười rạng rỡ, quay đầu nhìn Phi Vân Đạp Tuyết và bảo: "Quen biết với cao thủ bực này, "Hoa Sơn Luận Kiếm" tới đây thằng nhóc ngươi phải cẩn thận!"

"Hoa Sơn luận kiếm?"

Nghe được lời của Ngạo Lăng Vân, đám người Một Đám Ô Hợp đều sửng sốt. Vương Viễn liếc mắt nhìn Phi Vân Đạp Tuyết, trên mặt là biểu tình như đã nằm trong dự tính.

Mẹ nó, cũng biết tên nhãi này không thành thật, nhìn đi, quả thật có âm mưu.

Hoa Sơn luận kiếm là một hoạt động trong game, nói đơn giản thì nó chính là đại hội tỷ võ.

Trong thời gian tuyên truyền Đại Võ Tiên, Hoa Sơn luận kiếm được coi là một chiêu trò, cho nên người chơi trong game cũng không lạ lẫm gì đối với cụm từ "Hoa Sơn luận kiếm" này.

Phi Vân Đạp Tuyết quả đúng là một tên có dã tâm, cư nhiên muốn làm cao thủ số một thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận