Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 947: Bẫy của người thiết kế

Thân pháp của Bôi Mạc Đình cực nhanh, xông tới trước tiên.

“Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!” Y đâm liên tiếp bốn kiếm vào thẳng tim Đinh Xuân Thu.

Đinh Xuân Thu liên tục lăn sang phải, mấy kiếm của Bôi Mạc Đình đâm hụt, đều đâm lên mặt đất.

Lúc này, Vương Viễn và Tống Dương cũng đã đuổi tới, hai người một trái một phải, chặn đứng hướng chạy trốn của lão.

Hai tay của Đinh Xuân Thu vỗ lên mặt đất, trực tiếp phi thân lên.

Hai tay trái phải kéo một cái, túm Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị ở phía sau vài trượng đang chuẩn bị đánh lén tới, rồi ném về phía hai người Vương Viễn.

Vương Viễn và Tống Dương vội vàng thu tay, chia ra ôm lấy hai người.

“Soạt!”

Bốn người đụng vào nhau không hề gì, nhưng đột nhiên toàn bộ biến thành màu xanh lục.

[Liên Hoàn Hủ Thi Độc]!

“Ha ha ha!”

Đinh Xuân Thu cười ha ha, lớn giọng nói: “Lão phu không tiếp nữa!”

Trong lúc nói chuyện, lão bay vút lên trời, định bay ra bên ngoài sơn trang.

“Lão quái! Chạy đi đâu?”

Cưu Ma Trí vẫn còn chưa cướp được Tiểu Vô Tướng Công, làm sao có thể thả Đinh Xuân Thu đi mất được, chỉ thấy hai tay y hợp lại một chỗ, tay phải thành hình con dao, cách mấy tượng, đâm một nhát vào lưng của Đinh Xuân Thu.

“Ầm!”

Chân khí thúc giục ra một ngọn lửa, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trượng, phun về phía lão.

“Đệt mợt! Đệt mợt! Đệt mợ!”

Mấy người Vương Viễn đồng loạt kêu thành tiếng.

Trong giang hồ, người có thể phóng chân khí ra ngoài chính là đại cao thủ, chân khí cách cơ thể ba thước chính là loại cao thủ hạng nhất cấp bậc như Đoàn Chính Thuần, còn đại năng tuyệt đỉnh thì có thể phát chưởng lực ra xa mấy trượng. Vương Viễn chỉ từng nhìn thấy một người là Tiêu Phong, nhưng không ngờ Cưu Ma Trí này cũng có tu vi mạnh mẽ như vậy.

Đinh Xuân Thu cảm giác được hơi nóng sau lưng, trong lòng cũng kinh hãi, vội vàng vẩy ra phía sau một đám bột phấn màu xanh lục.

Bích Lân Yên!

“Vù!”

Ngọn lửa này của Cưu Ma Trí được ngưng tụ từ việc thúc giục chân khí, về mặt cấu tạo bản chất cũng là nội lực.

Đặc tính của Bích Lân Yên thì lại là gặp nội lực thì cháy, khói gặp lửa sẽ giống như lửa mượn thế gió, phừng một tiếng, lửa độc màu xanh thuận theo ngọn lửa màu đỏ thẫm lan về phía Cưu Ma Trí.

Cưu Ma Trí lập tức chặt đứt nguồn cung nội lực, lùi về sau một bước, tránh thoát Bích Lân Yên trước mặt mình.

Một cái tránh này, Đinh Xuân Thu đã bay xa mất.

Vương Viễn vội vàng lớn tiếng kêu: “Không ổn, bí tịch còn trên người lão, Bôi Tử, đuổi theo mau!”

“?”

Cưu Ma Trí nghe thấy tiếng la của Vương Viễn, hơi sửng sốt một chút, sau đó phi người bay lên, đuổi theo Đinh Xuân Thu. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì hôm nay sợ là Đinh Xuân Thu không sống nổi.

Mà Vương Viễn thì lại túm lấy Bôi Mạc Đình đang định đuổi theo.

“Ngươi kéo ta làm gì?” Bôi Mạc Đình hét lên: “Đinh Xuân Thu sắp chạy xa rồi! Còn không mau đuổi theo?”

“Đồ ngốc! Ngươi đuổi cái rắm ấy!” Vương Viễn trợn trắng mắt, nói: “Hai tên đó, ngươi có thể đánh lại được ai sao?”

“Ơ…”

Bôi Mạc Đình ngạc nhiên, không còn lời gì để chống đỡ.

Còn không phải sao, một người là đại BOSS cấp một trăm bốn mươi lăm, một người là đại cao thủ tuyệt đỉnh, người nào cũng không phải là người mà người chơi ở giai đoạn hiện tại có thể đối phó được.

Nếu võ công của Cưu Ma Trí và Đinh Xuân Thu chênh lệch không lớn, vậy mọi người vẫn có thể nhìn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Bây giờ là tình huống gì rồi? Đinh Xuân Thu cạn máu, còn gặp phải một cao thủ cấp bậc như Cưu Ma Trí.

Hiện giờ mọi người đi theo cũng không phải là ngư ông đắc lợi, mà hổ giành thức ăn, chết một BOSS cấp một trăm bốn mươi lăm, lại trêu ra một BOSS đảm bảo không thể thấp hơn cấp một trăm tám mươi, còn không phải là nhàn rỗi kiếm chuyện hay sao.

“Vậy chúng ta làm sao đây? Đinh Xuân Thu chạy rồi, nhiệm vụ của em gái Vô Kỵ còn làm hay không?” Độc Cô Tiểu Linh nôn nóng nói.

“Đương nhiên phải làm rồi! Khà khà!”

Vương Viễn cười khà khà, chỉ vào trong Lang Hoàn phúc địa, lạnh lùng nhìn đám người Lý Thanh La, rồi nói: “Vừa rồi ta cũng đã nhìn thấy rõ ràng, bí tịch đó đã được nữ thí chủ này cất đi rồi.”

Mục đích nhiệm vụ lần này của Tống Dương vốn không phải là giết Đinh Xuân Thu, mà là bí tịch của phái Tiêu Dao.

Đinh Xuân Thu xuất hiện ở nơi này, chẳng qua là để che giấu tai mắt của người ta mà thôi. Dù sao thì dựa theo thường thức của trò chơi, có đại BOSS như Đinh Xuân Thu ở đây, mọi người chắc chắn sẽ không để ý đến một vài nhân vật nhỏ không bắt mắt đó, huống chi bây giờ Đinh Xuân Thu đã cạn máu, đổi lại là người bình thường, chắc chắn sẽ đuổi theo.

Nhưng một khi đuổi theo, vậy là trúng cái bẫy của hệ thống rồi.

Không nói đến Lý Thanh La sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, mà Cưu Ma Trí giết chết Đinh Xuân Thu không có được bí tịch, chắc chắn sẽ đuổi giết người chơi.

Nhà thiết kế trò chơi rải bẫy khắp chốn cho người chơi, cũng may Vương Viễn đã nhìn thấy bí tịch trên bàn bị Lý Thanh La cất đi.

“Bao vây bà ta lại cho ta, đừng để bà ta chạy mất!”

Vương Viễn phi người tiến lên một bước, chặn trước mặt Lý Thanh La, đám người Bôi Mạc Đình theo sát phía sau, bao vây bà ta lại.

“Hừ hừ!”

Lý Thanh La liếc mắt nhìn năm người, hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

“Thật đúng là con gái hiếu thuận!” Vương Viễn mỉm cười bảo: “Cha ngươi sắp bị đánh chết đến nơi rồi, mà ngươi vẫn có thể ngồi ở nơi này không nhúc nhích.”

“Cha nuôi mà thôi!” Lý Thanh La lạnh lùng đáp: “Cho dù ta ra tay thì có thể làm được gì, cha nuôi của ta có võ công cái thế, mà còn không phải là đối thủ của các người và tên lạt ma đó, một thân đàn bà như ta, còn có thể chặn được các ngươi sao?”

Giọng nói của Lý Thanh La cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến da đầu người ta tê rần.

Ả đàn bà này hung ác thành tính, nói lời vô tình lạnh lùng như thể là lý đương nhiên

“Nếu đã như vậy, ngươi chắc hẳn cũng biết mục đích của chúng ta chứ nhỉ.” Vương Viễn lại nói.

“Các ngươi có mục đích gì?” Lý Thanh La biết rõ còn giả bộ hồ đồ, vẻ mặt ta chẳng biết cái khỉ gì hết.

“Bí tịch của phái Tiêu Dao, lôi ra đây!” Vương Viễn duỗi tay đến trước mặt bà ta, nói: “Ta biết ngươi đã giấu nó đi rồi, giao bí tịch ra đây, rồi chúng ta sẽ đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận