Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1279: Đoàn Diên Khánh mờ mịt (2)

“Này…”

Vương Viễn liếc nhìn tên ăn mày, nhác thấy hai chân y không còn lành lặn thì trong lòng nhất thời sửng sốt, kinh hoàng thốt lên: “Ngươi chính là Đoàn Diên Khánh???!!!”

“Ha ha!”

Tên ăn mày cất tiếng cười thê thảm: “Ta là thái tử của nước Đại Lý, các người lại gọi thẳng tên… Xem ra cũng đến đây để giết ta… Ngươi là tàn đảng của Đoàn Chính Minh hay Dương Nghĩa Trinh?”

“Đoàn Chính Minh?”

Vương Viễn theo bản năng sờ cằm.

Quả nhiên, nhiên đời này làm gì có ai không dưng lại hận một người khác, Đoàn Diên Khánh biến thành bộ dáng này cũng có một phần liên quan đến Đoàn Chính Minh.

Xem ra người đuổi giết Đoàn Diên Khánh cũng có thuộc hạ của Đoàn Chính Minh.

Dẫu sao Đoàn Chính Minh mới là người được lợi trực tiếp từ cuộc chính biến này, Đoàn Diên Khánh là thái tử, y còn sống thì ngôi vị hoàng đế sớm muộn cũng phải truyền lại cho y, nhưng chỉ cần y biến mất, Đoàn Chính Minh sẽ được lên làm cửu ngũ chí tôn.

Nếu Đoàn Chính Minh chính nghĩa như vẻ ngoài hay thể hiện thì gã đã trả lại ngôi vị hoàng đế cho Đoàn Diên Khánh rồi.

“Chúng ta không phải người của Đoàn Chính Minh, cũng không phải tàn đảng của Dương Nghĩa Trinh.” Vương Viễn nói: “Ta là môn hạ đệ tử của Phục Hổ La Hán, tới đây để cứu ngươi.”

Dựa trên khoảng thời gian này, ngoại hiệu của Huyền Từ là “Phục Hổ La Hán”.

“Hừ!”

Đoàn Diên Khánh quan sát Vương Viễn một lượt.

Nhân phẩm Vương Viễn không ra gì thật, nhưng lại có một thân tu vi Phật pháp cực cao, dưới sự điểm tô của hiệu ứng trang bị, thoạt trông khá giống một bức tượng phật kim cương trừng mắt.

Thế trận của bốn người bọn họ đúng là có vài phần thần phật thật.

Đoàn Diên Khánh cất giọng khàn khàn: “Nếu thần phật có thật, nhất định sẽ có báo ứng, vì sao bổn vương đường đường là thái tử Đại Lý lại rơi vào tình cảnh thế này… Với bộ dáng của ta hiện tại sao có thể sống sót qua ngày, cả người ta đều phế hết, đến tự sát cũng khó, xin mấy vị cho ta đi một cách sảng khoái.”

[Hệ thống thông báo: Bạn nhận nhiệm vụ ảo trận thứ tư trong “Trân Lung Kỳ Trận” – “Sân”]

Đẳng cấp nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục

Nội dung nhiệm vụ: Tiêu trừ tâm ma của Đoàn Diên Khánh 0/1

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết

Bối cảnh nhiệm vụ: Kẻ phản tặc âm mưu cướp lấy đất nước, kẻ tiểu nhân lợi dụng cơ hội chen vào, thái tử hoàng thất Đoàn gia ngày xưa lưu lạc giang hồ, sau đó lại vì thân phận này mà bị đuổi giết khắp nơi, cả người đều tàn phế, thay đổi chóng mắt. Thái tử Diên Khánh không nguôi được cơn căm giận.

Nhắc nhở nhiệm vụ: Đảm bảo thái tử Diên Khánh sống sót.

“Lão Đoàn à! Ngươi là thiên tử, đừng nghĩ quẩn như vậy chứ!” Theo nhắc nhở nhiệm vụ, Đoàn Diên Khánh không thể chết, Vương Viễn dĩ nhiên phải khuyên nhủ mấy câu.

“Không thế thì phải làm sao?”

Đoàn Diên Khánh tức giận nói: “Ta đường đường là hoàng tử mà lại phải chịu đựng nỗi nhục nhã bực này! Giờ thì hay rồi, tàn phế đến độ ngay cả năng lực báo thù cũng không có, thù không thể báo, ta còn sống tiếp có ích lợi gì?”

“Đừng như vậy, Đoàn gia Đại Lý các ngươi anh hào xuất hiện lớp lớp, ngươi chết như vậy sao có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông dưới suối vàng?” Vương Viễn lại lôi bài của Mộ Dung Phục dùng lên người Đoàn Diên Khánh.

“Tổ… Tổ tông?” Đoàn Diên Khánh nghe được hai chữ tổ tông xong cứ như bị chập điện, ánh mắt dại ra, nước mắt chảy xuống ròng ròng.

Vương Viễn nói tiếp: “Mặc dù ngươi không báo được thù, nhưng Đoàn gia lớn như vậy, chẳng nhẽ ngay cả một thân thích cũng không có, biết đâu có người lại chấp nhận ngươi?”

“Thân thích???!!!” Đoàn Diên Khánh kinh ngạc nói: “Ta có một thúc phục… nhưng… chưa chắc đã chịu giúp đỡ ta!”

“Có bị dở hơi không thế, máu mủ tình thâm đó lão Đoàn!” Vương Viễn nói: “Ngươi không đi cầu hắn, làm sao biết hắn không giúp ngươi? Ngươi nói ta biết hắn là ai đi, ta sẽ đi mời hắn tới.”

Nói xong, Vương Viễn định đi mời người.

Hắn không tin, cháu trai ruột của mình bị người ra đánh thành như vậy, mà người làm chú còn có thể ngồi yên không để ý tới được.

“Ngươi vẫn nên đưa ta đi tìm hắn thì hơn.” Đoàn Diên Khánh nói: “Có mời, hắn cũng không tới đâu.”

“Hắn ở đâu?”

“Thiên Long tự…” Đoàn Diên Khánh đáp.

“Thiên Long tự?”

Nghe được ba chữ này, bốn người Vương Viễn đều hơi sững sờ.

Mọi người đều biết Đại Lý Đoàn gia là một môn phái ở Nam Hoang, mà đại lão chân chính sau lưng môn phái này chính là Thiên Long tự.

Thiên Long tự có lai lịch rất lớn, các lão hòa thượng ở trong đó toàn là hoàng tộc Đại Lý, tu luyện cũng toàn là võ học gia truyền của Đoàn gia cả, cho dù là chưởng môn nhân của Đoàn gia, Đoàn Chính Thuần, đến Thiên Long tự cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Bởi vì dù y có là hoàng đế, thì đám hòa thượng ở trong Thiên Long tự cũng không thấy hiếm lạ, có ai chưa từng làm vương gia, hoàng đế gì đó mấy ngày chứ?

Đoàn Diên Khánh tốt xấu gì cũng là thái tử trước kia, có người thân đi làm ở Thiên Long tự, ngược lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.

Sở dĩ mấy người Vương Viễn khó hiểu, là vì Thiên Long tự mới là người có quyền quyết chân chính ở Đại Lý, nếu Đoàn Diên Khánh đã có quan hệ này, tại sao còn bị ngươi hại thành ra như vậy.

Có lẽ thật sự giống như trong sách đã nói, kẻ vô tình nhất chính là nhà đế vương đi.

Lưng cõng Đoàn Diên Khánh, mấy người Vương Viễn tới bên ngoài Thiên Long tự, lúc này sấm chớp vẫn còn, nhưng mưa đã tạnh.

“Thả ta xuống! Ta không thể vào được!”

Sau khi Đoàn Diên Khánh ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển của Thiên Long tự, gã giãy dụa trượt xuống khỏi lưng Vương Viễn, ngã vào trong vũng nước, trông lại càng chật vật hơn.

“Tại sao?” Vương Viễn khó hiểu: “Dù gì cũng đã đến cửa Thiên Long tự rồi, ngươi còn muốn kêu chú ngươi ra ngoài đón ngươi nữa sao?”

“Không phải thế…” Đoàn Diên Khánh nói với vẻ sầu thảm: “Trong Thiên Long tự thờ cúng là liệt tổ liệt tông của Đoàn gia, bộ dáng hiện tại của ta, làm gì còn mặt mũi đi gặp bọn họ nữa, ngươi giao lá thư này cho chú ruột của ta là Khô Vinh đại sư là được.”

Nói xong, Đoàn Diên Khánh run lẩy bẩy lôi một lá thư bằng da trâu từ trong lòng ra, đưa cho Vương Viễn.

Hóa ra chú ruột của Đoàn Diên Khánh lại là trụ trì Khô Vinh đại sư ở Thiên Long tự, tuy rằng Khô Vinh đại sư không phải là hoàng đế, nhưng lại là cao thủ số một ở nước Đại Lý, có địa vị vô cùng tối cao.

Chẳng trách, sau này Đoàn Diên Khánh làm xằng làm bậy ở nước Đại Lý như vậy, nhưng Đoàn Chính Minh cũng không dám làm gì gã, hóa ra là vì sau lưng Đoàn Diên Khánh còn có một ông chú ruột như vậy. Đoàn Chính Minh cũng chỉ dám giở thủ đoạn sau lưng, còn ngoài sáng hiển nhiên cũng không dám láo với Đoàn Diên Khánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận