Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1307: Trao đổi người

Chỉ là sửa thần binh mà thôi, ai mà chưa từng làm chuyện này chứ. Chỉ là dựa vào kinh nghiệm làm nhiệm vụ bao lâu nay của Vương Viễn, lúc hắn nhận nhiệm vụ đúc thần binh độ khó cũng không quá cao, sửa thần binh cùng lắm chỉ đến cấp [Kinh Hãi Thế Tục] là cùng, nhưng cấp bậc của nhiệm vụ này lại là [Kinh Thiên Động Địa], hiển nhiên đã vượt qua phạm vi sửa thần binh thông thường rồi.

“Kỳ quái á? Kỳ quái thế nào?” Phi Vân Đạp Tuyết còn thiếu kinh nghiệm ở phương diện này nên chẳng nhìn ra điểm gì kỳ lạ cả.

“Ngươi không cảm thấy độ khó này cao quá à?” Vương Viễn hỏi.

“Chắc là cần tài liệu quý và tốn nhiều tiền hơn.” Phi Vân Đạp Tuyết suy tư một chốc rồi bồi thêm một câu: “Tiền nong không thành vấn đề.”

“Ting!”

Thẻ hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm chói sáng mù con mắt.

Vương Viễn: “…”

Được rồi, có lẽ Phi Vân Đạp Tuyết nói đúng, sửa thần binh sao khó được chứ, có khi chỉ là tốn nhiều tiền và nhiều tài liệu hơn thôi, chuyện này đối với người chơi bình thường mà nói khó khăn cực kỳ, nhưng với dân tư bản như Phi Vân Đạp Tuyết thì chẳng đáng coi là vấn đề. Ai có thể nhiều tiền hơn hắn ta được chứ?

“Vậy ngươi tự mình chú ý an toàn, nếu có khó khăn cứ gọi ta, ta đi giao nhiệm vụ đã.” Vương Viễn chào Phi Vân Đạp Tuyết một tiếng rồi dẫn Tạ Tốn vào Thiếu Lâm tự.

Đưa lão tới Đại Hùng bảo điện thì thấy ba chủ trì Huyền Từ, Không Văn và Phương Chứng đã sớm chờ ở đấy.

Phương Chứng vẫn giữ dáng vẻ tích chữ như vàng, mắt híp lại như người mơ màng buồn ngủ. Thấy Vương Viễn, Huyền Từ cũng chỉ hé mắt ra liếc một cái rồi thôi.

“A di đà phật! Tạ thí chủ vẫn khỏe chứ?”

Không Văn kích động đứng lên, đi tới trước mặt Vương Viễn và Tạ Tốn.

“Chậc chậc chậc…”

Thấy bộ dáng nôn nóng của Không Văn, Vương Viễn thầm cảm thán không thôi, chẳng trách phương trượng đời kế tiếp đã quyết định giao cho Phương Chứng đại sư, chỉ số thông minh của hòa thượng Không Văn không thích hợp lên làm lãnh đạo.

Nào có lãnh đạo nào sốt sắng lao đến thế, ngươi nhìn Huyền Từ và Phương Chứng kìa, dẫu núi Thái Sơn có sập cũng không khiến hai người họ biến sắc.

“Hừ! Hóa ra là Không Văn thần tăng!”

Tạ Tốn cất giọng đầy khinh thường. Trời mới biết sao lão nghe ra được giọng của hòa thượng Không Văn, song có thể nhìn ra lão không ưa hòa thượng này.

“Tạ Tốn!”

Không Văn vốn có chút thù oán với Tạ Tốn, nay nghe thấy lão dùng giọng điệu dửng dưng đáp lại thì rất tức giận, chỉ vào lão và nói: “Ta còn chưa nhắc lại chuyện năm đó ngươi giết người Thiếu Lâm tự ta, cướp Đồ Long Đao, còn cả Không Kiến đại sư không biết có phải cũng chết trong tay ngươi không! Ngươi làm nhiều việc ác như vậy, thật đáng chết!”

“Được rồi, được rồi mà!”

Vương Viễn thấy Không Văn càng nói càng điên người thì vội vàng khoát tay bảo: “Các ngươi bảo ta đưa lão về không phải là để giết người đó chứ? Thế sao không để ta giết lão luôn trên đảo Băng Hỏa cho xong?”

“A di đà phật! Không Văn đại sư, bình tĩnh chớ nóng!”

Huyền Từ khẽ mỉm cười nói: “Thiếu Lâm tự ta từ bi vi hoài, sao lại sát sinh được chứ, chúng ta cho gọi Tạ thí chủ đến đây là vì một chuyện.”

“Không biết Huyền Từ đại sư có chuyện gì?” Tạ Tốn nhìn về phía Huyền Từ.

“Trước đó vài ngày, sáu môn phái lớn cùng phe chính phái tề tụ trên đỉnh Quang Minh, không biết Tạ thí chủ có biết chuyện này không?” Huyền Từ hỏi.

“Ta không biết!” Tạ Tốn lắc đầu nói: “Tạ mỗ vẫn luôn ở đảo hoang ngoài biển, chưa từng nghe ngóng chuyện giang hồ.”

“Chưa từng nghe qua sao?” Huyền Từ tiếp tục cười nói: “Nhưng có một việc dính líu rất nhiều đến Ma giáo.”

“Là chuyện gì?” Tạ Tốn giật giật lỗ tai hỏi.

Huyền Từ không đáp lời, chỉ liếc mắt nhìn về phía Không Văn.

Không Văn ngu ngốc nói toẹt ra: “Từ lúc đệ tử sáu môn phái lớn chúng ta đến đỉnh Quang Minh, đến nay vẫn chưa thấy tin tức gì gửi về, chuyện này Ma giáo không trốn khỏi tránh nhiệm đâu.”

Vương Viễn: “...”

Vương Viễn rốt cuộc đã nhìn ra rồi, lão Huyền Từ này đúng là, chuyện gì mất mặt cũng để cho Không Văn cướp lấy.

Cũng chẳng biết Không Văn mặt dày đến đâu mà dám nói ra những lời này.

Sáu phái lớn đi vây công đỉnh Quang Minh, vốn là hành động khiêu khích trước, sau đó tài nghệ không bằng người bị người ra đánh cho một trận tan tác chim muông cũng là điều dễ hiểu. Bây giờ hoàn toàn không nhận được tin tức của đệ tử sáu môn phái lớn thì Không Văn lại muốn người ta chịu trách nhiệm. Mặt lão ta đúng là dày như thớt!

“Ha ha ha ha!”

Đúng như dự đoán, Tạ Tốn giận đến bật cười, bảo: “Sáu phái không có bản lĩnh còn dám đến trước cửa tổng đàn Ma giáo ta ăn đánh, giờ lại muốn Ma giáo chịu tránh nhiệm. Không Văn thần tăng, ngươi đúng là thần tăng.”

“Ta…”

Không Văn bị Tạ Tốn nói cho nghẹn họng đỏ bừng cả mặt.

“Tạ thí chủ nói chí phải!” Huyền Từ vẫn lạnh lùng như cũ: “Sáu phái ta tài nghệ không bằng người nên bị Ma giáo bắt, chúng ta nhận. Cho nên ta mới phái người đi đảo Băng Hỏa mời Tạ thí chủ đến Thiếu Lâm tự một chuyến, Tạ thí chủ không có ý kiến gì chứ?”

Tạ Tốn nghe vậy khẽ nhướng mày, nhận ra được ý tứ trong lời nói của Huyền Từ.

Sáu phái lớn tài nghệ kém cỏi bị bắt là đáng đời, thế Tạ Tốn ngươi không phải cũng vậy sao, bị người của ta bắt về Thiếu Lâm tự?

“Phương trượng Huyền Từ nói vậy là có ý gì?” Tạ Tốn lạnh lùng hỏi.

“Trao đổi người!”

Phương Chứng gọn gàng nói thẳng ba chữ.

Huyền Từ bổ sung thêm: “Tạ thí chủ là một trong Tứ Đại Hộ Giáo Pháp Vương của Minh Giáo, nay nhân tài Ma giáo điêu linh, giáo chủ Dương Đỉnh Thiên chết oan uổng, Hữu Sứ Phạm Dao không rõ tung tích, Tả Sứ Dương Tiêu bị người hại chết chìm trong hố xí, Bạch Mi Ưng Vương đã già, Tử Sam Long Vương mất tích, Thanh Dực Bức Vương có bệnh. Xét đến cùng, người gánh nổi nghiệp lớn chỉ còn mình Tạ thí chủ mà thôi. Lão tăng cho rằng, Tạ thí chủ đối với Ma giáo mà nói, chắc chắn quan trọng hơn đệ tử sáu môn phái lớn.”

“Ha ha ha!”

Tạ Tốn tiếp tục cười bảo: “Huyền Từ đại sư coi trọng ta quá rồi! Đã hai mươi năm rồi lão phu không đặt chân vào giang hồ, trong Ma giáo còn ai nhớ đến ta mà coi trọng lão già này.”

“Chưa chắc đã vậy!” Huyền Từ nói: “Tạ thí chủ có biết người đang đảm nhiệm chức giáo chủ Ma giáo hiện tại là ai không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận