Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 121: Dạy hư cô gái nhỏ 2

“Chuyện này...” Tống Dương hơi khó nói ra.

“Không muốn nói thì đừng nói!” Vương Viễn khoát tay rồi nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”

“Không có gì.” Tống Dương nói: “Còn có thể vì sao cơ chứ, là người nhà giục kết hôn.”

“Thế à...”

Vương Viễn sáng tỏ, đồng thời càng đồng tình với Tống Dương hơn.

Giục kết hôn là một vấn đề phổ biến mà người trẻ tuổi bây giờ đang phải đối mặt.

Là một gia tộc truyền thống, nhà họ Vương càng tin tưởng có ba điều bất hiếu, không có con nối dõi là điều bất hiếu nhất, cha Vương Viễn chỉ là nguyên nhân nhỏ khiến Vương Viễn không ở nhà, nguyên nhân lớn nhất là bị giục kết hôn, nói theo cách của ông nội Vương Viễn thì là lúc ông ấy bằng tuổi Vương Viễn, chú hai của Vương Viễn đã có thể chạy khắp nơi rồi, ông ấy thật là.

Xem ra cô gái trước mặt và mình còn đồng mệnh tương liên.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn Vương Viễn sẽ không nhiều lời, nhưng Tống Dương sống một mình, lại còn gặp phải vấn đề giống mình, Vương Viễn không kiềm được nói: “Tôi cảm thấy cô cứ thế này thì cũng không ổn, không biết kiếm tiền cũng không biết nấu ăn, sớm muộn gì cũng chết đói thôi, dù gì cô cũng không thể ngày nào cũng đi ăn chực đúng không.”

“A... Vậy tôi còn có thể làm gì bây giờ đây?” Tống Dương nói.

“Đệch...”

Vương Viễn hạn hán lời, cô gái này đúng là định ngày nào cũng đi ăn chực,

Đúng là mặt dày mày dạn.

“Tôi có thể ủng hộ cho cô một thùng mì...” Vương Viễn nói.

“...”

Tống Dương không nói gì một lúc, sau đó lại hỏi một cách hiếu kỳ: “Tôi thấy anh cũng không thường xuyên ra ngoài, anh kiếm tiền kiểu gì thế.”

“He he!”

Vương Viễn thần bí nói: “Thật ra tôi làm nghề đặc biệt, nằm trên giường thôi cũng có thể kiếm tiền.”

“Không thể nào...” Tống Dương kinh ngạc đánh giá Vương Viễn vạm vỡ khỏe mạnh từ trên xuống dưới rồi nói: “Còn có người phụ nữ khẩu vị nặng như vậy à?”

“Cô nghĩ cái gì thế!” Vương Viễn bĩu môi nói: “Tôi làm nghề chơi game!”

Nói xong, Vương Viễn chỉ vào hộp hàng thiết bị game mới mở ra không bao lâu ở góc tường.

“Làm nghề chơi game?”

Tống Dương mù mờ, dường như đã từng nghe thấy từ này, nhưng vẫn rất lạ lẫm.

“Ừ!”

Vương Viễn giải thích: “Nói một cách đơn giản thì là người chơi game để kiếm tiền.”

“Vậy à... Lúc cha tôi rảnh cũng hay chơi game.” Tống Dương sờ cằm nói: “Ông ấy cũng hay nhắc đến mấy chuyện như người chơi game kiếm tiền, nhưng mà tôi chưa từng tìm hiểu về game.”

“Không phải chứ cô...” Vương Viễn rất kinh ngạc: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi, cô không chơi game? Vậy bình thường cô hay làm gì?”

“Đọc sách, luyện võ!” Đáp án của Tống Dương rất là ngắn gọn súc tích, khiến cho Vương Viễn phục sát đất.

Văn võ song toàn đó! Nhìn sở thích của người ta kia kìa, rõ ràng là một người tách rời khỏi những thú vui cấp thấp.

Người như thế này mà Vương Viễn không dạy hư thì cứ cảm thấy có lỗi với bản thân mình.

“Nào chơi game cùng tôi đi.” Vương Viễn nói: “Ở trong game chỉ cần cố gắng thì chuyện ấm no không thành vấn đề.”

“Vậy sao?” Tống Dương do dự một lúc rồi nói: “Vậy để tôi suy nghĩ đã.”

“Tôi tên là Ngưu Đại Xuân, nếu cô chơi game thì kết bạn với tôi là được, nếu tôi không có việc gì thì có thể giúp cô thăng cấp.”

Bán anh em xa mua láng giềng gần, nếu có thể giúp cô ta tự lực cánh sinh thì cô ta cũng ít ăn chực mình hơn, Vương Viễn trực tiếp nói ra danh hiệu của mình.

...

Ngày hôm sau khi đăng nhập vào game, xe ngựa đã đưa nhân vật trong game của Vương Viễn đến Thiếu Lâm tự rồi.

Chuyện đầu tiên Vương Viễn làm sau khi online là xóa Bôi Mạc Đình ra khỏi danh sách đen.

“Tên khốn! Tên đầu trọc đánh chết!”

Kết quả vừa xóa khỏi danh sách đen thì đã nhận được lời chửi rủa ác độc của Bôi Mạc Đình.

“Này này này đại ca, chẳng lẽ ngươi đã chửi ta cả buổi tối?” Vương Viễn đầu đầy vạch đen, người chơi không nhận được những tin nhắn mà người được lưu vào danh sách đen gửi, bây giờ có thể nhận được tin nhắn, chắc chắn là Bôi Mạc Đình vẫn còn đang chửi mình, không ngờ tên tiểu tử này lại kiên trì đến vậy.

“Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, đồ khốn, đồ đầu trọc chết tiệt...”

“Cáo từ!”

Vương Viễn tùy tiện lưu Bôi Mạc Đình vào danh sách đen lần nữa.

Tên này đúng là không biết đùa, sau này sẽ không bao giờ đùa với y nữa...

Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ tứ đại ác ma rồi, nhưng Vương Viễn còn có nhiệm vụ môn phái cần phải bàn giao, sau khi ra khỏi trạm dịch, Vương Viễn đi đến cái sân chỗ Tuệ Luân luôn.

“A di đà phật!”

Thấy Vương Viễn trở về, Tuệ Luân nói: “Con đã quay về, Huyền Bi sư thúc thế nào rồi, tại sao cứ chập chạm không gửi tin về?”

“Chuyện này...” Vương Viễn gãi đầu, nói đúng sự thật: “Huyền Bi đại sư... viên tịch rồi.”

"Chuyện... chuyện này sao có thể?"

Tuệ Luân nghe vậy thì cả kinh nói: "Huyền Bi sư thúc đang tuổi tráng niên, hơn nữa võ công cái thế, làm sao có thể đột nhiên viên tịch được? Ngươi không lầm đấy chứ?"

"Không hề!" Vương Viễn quả quyết đáp: "Khi ấy đệ tử có mặt ở đó, đã nhìn thấy rất rõ ràng, Huyền Bi đại sư bị người đánh lén, đập một chưởng lên sườn, tắt thở ngay tại chỗ."

Nghĩ đến đây, Vương Viễn vẫn còn buồn bực, nếu lão hòa thượng Huyền Bi không chết, thì bây giờ mình đã bắt tay vào làm nhiệm vụ tuyệt học rồi.

Phải biết rằng tuyệt học là của người chơi cấp tám mươi, phải luyện toàn bộ công pháp môn phái tiền trí đến cảnh giới siêu việt, mới có thể học được công pháp đỉnh cấp. Suýt chút nữa thì Vương Viễn đã có thể vượt lên đầu những người chơi cấp sáu mươi khác để tuyệt học môn phái, Vương Viễn chắc chắn còn hy vọng Huyền Bi còn sống hơn cả Tuệ Luân.

“Sự việc này trọng đại."

Nghe Vương Viễn nói xong, Tuệ Luân dừng lại một chút, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi theo ta đi gặp phương trượng!"

Nói xong, Tuệ Luân đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Tuệ Luân vẫn chưa đưa bất cứ phần thưởng nhiệm vụ gì, Vương Viễn cũng chỉ đành lẽo đẽo theo sau.

Hai người xuyên qua đình viện, một đường tới thẳng Đại Hùng bảo điện, phương trượng Huyền Từ của Thiếu Lâm đang ngồi trên điện nhắm mắt dưỡng thần.

Tuệ Luân bước lên trước rồi báo cáo chi tiết tin tức mà Vương Viễn đã mang về cho Huyền Từ biết, Huyền Từ cũng cực kỳ hoảng sợ.

"A di đà phật!" Huyền Từ ngâm dài một tiếng a di đà phật, rồi hỏi Vương Viễn: "Huyền Bi sư đệ của ta có võ công và tu vi hạng nhất trong thiên hạ, sao có thể bị người đánh lén mà chết được? Ngươi có nhìn rõ diện mạo của người kia không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận