Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 828: Cú lừa Hấp Tinh Đại Pháp

“Vậy ta sẽ không khách sáo nữa!”

Vương Viễn cười ha ha, nhảy tới bên cạnh Nhậm Ngã Hành rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu sờ soạng.

Nói gì thì nói một con BOSS cao cấp như vậy chắc chắn sẽ rơi ra đồ tốt, làm gì có ai lại không muốn dây máu ăn phần chứ?

Chẳng qua Vương Viễn đã xem thường phúc duyên của bản thân rồi.

“Lão Ngưu, ngươi được không đó, không được thì để ta!” Bôi Mạc Đình biết rõ “vận may” của Vương Viễn tệ hại đến mức nào, thấy Vương Viễn thật sự muốn đi nhặt đồ, Bôi Mạc Đình vội vàng xung phong đi nhận việc.

“Cút đi!”

“Được rồi!”

Vương Viễn trừng mắt nhìn y, Bôi Mạc Đình vội vàng câm miệng.

“??”

Sờ soạng vài cái, Vương Viễn đột nhiên nhíu mày, sau đó lôi ra một bộ quần áo rách rưới.

【Quần áo của Nhậm Ngã Hành】: Đã bị hủy hoại.

“Má nó! Thứ đồ chơi này là gì vậy?”

Nhìn bộ quần áo rách rưới trong tay, trên mặt đám người Vương Viễn đều lộ rõ sự khó hiểu, đặc biệt là Phương Đông Chưa Tỏ, hắn ta nhìn Vương Viễn với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nói: “Ngưu huynh, không thể nào… Đây chính là BOSS lớn hơn một trăm cấp đó, còn là đoạt được giết lần đầu! Ngươi lại lấy ra một thứ đồ chơi như vậy.”

“Nói nhảm ít thôi, trên người ai chẳng có vài thứ rác rưởi!” Vương Viễn lau mồ hôi lạnh trên trán, một lần nữa duỗi “móng vuốt” ra, sau đó lại lấy ra một miếng vải rách. Miếng vải này dơ bẩn cực kỳ, còn tỏa ra một thứ mùi lạ. Lần này Vương Viễn đã khôn hơn, không hiển thị thuộc tính cho những người khác thấy.

【 Áo lót của Nhậm Ngã Hành】: Không biết.

“Con mẹ nó!”

Vương Viễn mắng to một tiếng, tiện tay ném miếng vải rách này vào mặt Bôi Mạc Đình.

“???”

Bôi Mạc Đình cầm lấy miếng vải rồi nhìn lướt qua, y im lặng hai giây, sau đó rút kiếm kêu to: “Ngưu Đại Xuân, ta liều mạng với ngươi!”

“Đừng xúc động, rốt cuộc thứ này là gì vậy?”

Phương Đông Chưa Tỏ giữ chặt Bôi Mạc Đình, nhặt miếng vải rách ở dưới đất lên xem, sau đó cũng rút kiếm nói: “Mẹ nó, chúng ta cùng nhau giết chết hắn đi!”

Nhậm Ngã Hành có thân phận như thế nào chứ? Để Vương Viễn đi nhặt đồ, có thể thấy được Phương Đông Chưa Tỏ đã ôm hy vọng rất lớn đối với Vương Viễn, nhưng ai biết Vương Viễn lại không chịu thua kém, toàn lấy ra mấy thứ rác rưởi… Người đầu tiên giết được BOSS cấp 120, hai lần liên tục lấy ra mấy thứ đồ chơi như này, nói ra thì ai dám tin chứ?

Con mẹ nó, chuyện này chẳng khác nào khi đi thi, người ta đã chép cả đáp án lên trên bảng đen rồi mà ngươi vẫn thi được 0 điểm, đủ để hiểu tâm trạng của Phương Đông Chưa Tỏ lúc này như thế nào.

“Đừng đừng đừng!” Vương Viễn tự biết mình đuối lý, vội vàng xua tay nói: “Nhậm Ngã Hành chỉ là một tên tù nhân… Lão ta thì có thứ gì tốt chứ.”

Dứt lời, Vương Viễn quay đầu lại nhìn lướt qua Nhậm Ngã Hành ở trên mặt đất.

Ai ngờ thi thể của Nhậm Ngã Hành lại chậm rãi biến mất.

Trong trò chơi, về vấn đề thi thể biến mất thì chỉ có hai lời giải thích, một là thi thể đã được làm mới, hai là toàn bộ đồ vật trên người thi thể đã bị lấy hết, đã không còn giá trị để tồn tại.

Nhậm Ngã Hành chết còn chưa tới một phút, đương nhiên không có khả năng bị làm mới, lời giải thích duy nhất chính là trên người Nhậm Ngã Hành đã không còn thứ gì nữa.

Nói cách khác, ba người vượt 70 cấp giết chết Nhậm Ngã Hành, kết quả lại chỉ nhặt được hai miếng vải rách…

“Con lừa trọc! Ngươi tự sát đi! Con mẹ nó, ngươi đã cô phụ sự kỳ vọng của mấy bố rồi!”

Phương Đông Chưa Tỏ và Bôi Mạc Đình hoàn toàn sụp đổ! Vương Viễn không chết thì không thể nào xoa dịu sự phẫn nộ của mọi người.

Vương Viễn cũng không có chỗ để dung thân, hắn vội vàng cúi đầu tạ tội.

Nhưng đúng vào lúc này, Vương Viễn đột nhiên phát hiện có rất nhiều chữ được khắc ở trên mặt đất.

“Ủa? Đây là gì?”

Vương Viễn hơi ngẩn ra, hắn phủi đống cỏ khô ở trên mặt đất, chỉ thấy mặt đất là một khối ván sắt, trên ván sắt khắc rất nhiều chữ, mỗi chữ có kích thước áng chừng một đồng tiền, khắc rất sâu, nhưng chữ thì lại viết khá ẩu.

“Là Hấp Tinh Đại Pháp!”

Lúc này Phương Đông Chưa Tỏ đột nhiên kêu lên: “Ta nhớ ra rồi, Nhậm Ngã Hành đã khắc Hấp Tinh Đại Pháp lên trên ván sắt! Đây là Hấp Tinh Đại Pháp!”

Quả nhiên, Phương Đông Chưa Tỏ còn chưa kịp dứt lời, trước mắt Vương Viễn đã xuất hiện một dòng thông tin.

《 Hấp Tinh Đại Pháp 》

Phân loại: Nội công.

Phẩm chất: Cao cấp.

Giới thiệu: Tuyệt kỹ của Nhậm Ngã Hành - giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Điều kiện học tập: Không có nội công tu vi.

Bối cảnh công pháp: Lũ lụt Bắc Minh, không phải tự sinh ra. Nói rằng: Trăm sông đổ về một biển, nước nơi biển rộng đều dựa vào trăm sông, đại dương mênh mông to lớn, đều nhờ vào việc tích tụ, thần công này có ngọn nguồn với võ học tối cao của phái Tiêu Dao – [Bắc Minh Thần Công], về sau bị Đinh Xuân Thu giản hoá thành “Hóa Công Đại Pháp”, qua tay nhiều người rồi rơi vào tay của Nhậm Ngã Hành, một lần nữa khai phá tu bổ thành [Hấp Tinh Đại Pháp]. Bởi vì công pháp này không thể dung hợp nhiều loại chân khí, thế nên cần phải tán công hoặc không có nội lực thì mới có thể tu hành.

“Con mẹ nó, đúng là rác rưởi!”

Lúc này Vương Viễn cũng hoàn toàn cạn lời rồi!

Lão già Nhậm Ngã Hành này đúng là quá keo kiệt, hoặc là cái gì cũng không có, khó khăn lắm mới để lại công pháp, thế nhưng lại là thứ rác rưởi ai cũng không học được.

Nội công là công pháp cần thiết để người chơi hành tẩu giang hồ, làm gì có người chơi nào không mang theo mấy bộ nội công ở trên người chứ?

“Hấp Tinh Đại Pháp” rác rưởi này lại yêu cầu người chơi tự phế võ công, quả thật là khiến cho người ta giận sôi.

Hơn nữa Nhậm Ngã Hành là một kẻ hung ác tàn bạo, vừa thấy đã biết không phải thứ tốt gì, lời lão ta nói sao có thể tin toàn bộ được chứ, chẳng may sau khi tự phế nội công, lại không thể học được [Hấp Tinh Đại Pháp], chẳng phải muốn khóc cũng không tìm thấy chỗ để khóc sao?

Nghĩ đến đây, Vương Viễn liếc nhìn Bôi Mạc Đình, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu lúc ấy Bôi Mạch Đình tự cung xong mà không học được “Tịch Tà Kiếm Pháp” thì chẳng phải là càng lỗ hơn sao.”

“Ngươi nhìn ta làm gì! Ta cũng không học được!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận