Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 538: Bởi vì ngươi là ông chủ

...

Suy cho cùng cao thủ tuyệt đỉnh như Đạo Khả Đạo cũng không nhiều, trận đấu kế tiếp nhạt nhẽo cực kỳ, thực lực của tuyển thủ dự thi không thấp, nhưng cũng không thể bằng trình độ của Đạo Khả Đạo. Một trận đấu kết thúc, đám Vương Viễn xem đến mức buồn ngủ không thôi.

“Hình như trong lịch trình ngày hôm nay, chúng ta chỉ đánh một trận thôi đúng không.”

Người trẻ tuổi thì hay nôn nóng, Bôi Mạc Đình là người đầu tiên không chịu được, y bước lại gần hỏi Phi Vân Đạp Tuyết.

“Ừ, đúng vậy!”

Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu nói: “Có điều biết người biết ta trăm trận trăm thắng, bất kỳ chiến đội nào ở đây đều có thể là đối thủ của chúng ta ngày mai. Chúng ta phải nghiên cứu thực lực của bọn họ một chút mới đúng.”

“Bất kỳ chiến đội nào?”

Mario bên cạnh cũng đen mặt hỏi: “Ý của ngươi là chúng ta còn phải xem toàn bộ trận đấu ngày hôm nay nữa hả.”

“Đúng!” Phi Vân Đạp Tuyết tiếp tục gật đầu.

“Con mẹ nó!”

Tất cả mọi người kinh hãi cực kỳ.

Nếu đây là trận chung kết thì xem cũng không sao cả, bởi vì xem cao thủ thi đấu sẽ gặt hái được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng bây giờ chỉ là thi đấu dự tuyển, mà đa số đội ngũ dự thi ở đây đều kém xa người chơi của đội mình. Xem bọn họ thi đấu, còn phải xem hết không được bỏ sót, tiền của Phi Vân Đạp Tuyết đúng là không dễ kiếm một chút nào.

“Thật ra việc này chỉ cần để lại một người là được rồi, không cần thiết phải để tất cả mọi người tốn thời gian ở đây!” Vương Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

“Đồng ý! Giơ tay!”

Bôi Mạc Đình tán thành cả hai tay.

“Ừ thì... Ta còn nhiệm vụ chưa làm, ta đi trước nhé!” Mario tận dụng triệt để thời cơ, đứng dậy xoay người, giống như một làn khói biến mất ở giữa khán phòng. Mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm, không hổ là Thê Vân Túng của Võ Đang, quả nhiên là khinh công tốt.

“Ta muốn đi mua nguyên liệu để sửa Nhị Xuân!” Độc Cô Tiểu Linh cũng đứng dậy rời đi, lý do của cô khiến người ta không thể phản bác.

“Ta giúp chị Linh đi mua nguyên liệu!” Nhất Mộng Như Thị kéo lấy tay của Độc Cô Tiểu Linh, hai người kề vai sát cánh dương dương tự đắc chuồn êm ra khỏi sàn đấu.

“Ngươi dám cản ta là ta đánh ngươi đó!” Tống Dương trừng mắt nhìn Phi Vân Đạp Tuyết, sau đó nghênh ngang rời đi.

Những người khác cũng đồng loạt lấy đủ mọi lý do nhanh chóng rời đi, gì mà ta có án kiện phải làm, ta muốn đi mua vũ khí, vân vân và mây mây, người nào người nấy đều sợ phải ở lại đây xem trận đấu.

Chỉ chốc lát, chiến đội Một Đám Ô Hợp chỉ còn lại hai người Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết.

Trong lòng Phi Vân Đạp Tuyết khổ không nói nổi. Trước mặt đám cao thủ kiệt ngạo bất tuân này, người làm ông chủ như hắn quả thật không có một chút uy tín nào. Có điều thấy Vương Viễn vẫn chưa đi, Phi Vân Đạp Tuyết cảm thấy vui mừng cực kỳ.

“À thì...”

Ngay lúc Phi Vân Đạp Tuyết còn đang âm thầm vui mừng, Vương Viễn lại đứng dậy.

“Ngưu huynh, không phải ngươi muốn để ta ở lại đây một mình đó chứ, ta là ông chủ đó... Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy được.” Phi Vân Đạp Tuyết sắp khóc đến nơi, hắn cũng không muốn ngủ gà ngủ gật ở đây đâu.

“Yên tâm!” Vương Viễn vỗ vỗ bả vai của Phi Vân Đạp Tuyết, nói: “Sao ta lại giống bọn họ được chứ, hai ta cùng đi đi.”

“Ha?”

Phi Vân Đạp Tuyết ngớ ra: “Cùng đi? Vậy ai ở lại theo dõi trận đấu?”

“Ha ha!” Vương Viễn cười cười nói: “Việc mà chúng ta chuẩn bị đi làm hiện giờ hữu dụng hơn việc ngồi ở đây theo dõi trận đấu nhiều, ngươi không đi thì việc này không thể làm được.”

“Tại sao?”

Phi Vân Đạp Tuyết nghe vậy thì không khỏi giật mình, hỏi với vẻ mặt cảnh giác.

Dựa theo sự hiểu biết của Phi Vân Đạp Tuyết về Vương Viễn, Vương Viễn nói mấy lời này thì chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

“Bởi vì ngươi là ông chủ, việc này phải là do ngươi làm, ta chỉ là cò môi giới mà thôi!” Vương Viễn cười nói.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Phi Vân Đạp Tuyết vô cùng mờ mịt, không biết rốt cuộc Vương Viễn đang nghĩ gì trong đầu.

“Đi theo ta là được!”

Vương Viễn cười cười, đứng dậy đi ra ngoài sàn đấu. Phi Vân Đạp Tuyết thi đấu vẫn đang tiến hành, lại nhìn bóng lưng của Vương Viễn, hắn không khỏi cảm thấy rối rắm, sau đó lập tức đuổi theo.

Hai người ra khỏi sàn đấu, đi thẳng tới một khách sạn ở thành Lạc Dương.

“Ngồi xuống đi!”

Vương Viễn chỉ vào chỗ ngồi ở phía cửa, ra hiệu Phi Vân Đạp Tuyết ngồi xuống.

Hai người vừa ngồi xuống, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc nâng một con bồ câu đưa thư trên tay đi vào quán rượu, hỏi ông chủ Hoàng của khách sạn: “Nghe nói có người tìm ta?”

“Ở bên kia!”

Ông chủ Hoàng của khách sạn chỉ về phía Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết.

Người chơi kia vội vàng quay người lại.

Người kia mày rậm mắt to, vẻ mặt bình thản, cúi đầu, bên hông đeo hai thanh kiếm, một thanh kiếm nặng và một thanh kiếm nhẹ.

“Ồ?”

Nhìn thấy dáng vẻ của người nọ, Phi Vân Đạp Tuyết không khỏi sửng sốt.

“?”

Người nọ nhìn thấy Vương Viễn cũng lập tức cả kinh, theo bản năng rút kiếm ra.

Người này không phải ai khác, chính là cao thủ của chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn - Đạo Khả Đạo!

Vừa nãy Vương Viễn có nhờ ông chủ Hoàng của khách sạn gửi giúp mình một con bồ câu đưa thư, đặt biệt hẹn y tới đây.

“Sao lại là y?”

Phi Vân Đạp Tuyết hỏi Vương Viễn với vẻ nghi hoặc.

“Ngươi tìm ta làm gì?”

Đạo Khả Đạo cảnh giác nói: “Có phải muốn bắt ta bồi thường vũ khí đúng không, ta không có tiền!”

Không khó để nhìn ra, Đạo Khả Đạo rất có kinh nghiệm trong việc phá hủy vũ khí của người khác, hiển nhiên việc bị bắt phải bồi thường đã trở thành thói quen hàng ngày của y.

“Tới đây tới đây tới đây!”

Vương Viễn vẫy tay nói: “Đừng khẩn trương như vậy chứ! Tìm ngươi tất nhiên là có chuyện tốt! Ngươi thấy ta giống loại người bụng dạ hẹp hòi, vì một chút tiền mà tính toán chi li sao?”

“Có, rất giống...” Đạo Khả Đạo suy nghĩ một lúc, sau đó nói với vẻ chắc chắn.

“Đệt!” Vương Viễn giận dữ, chỉ về phía Phi Vân Đạp Tuyết, nói: “Ngươi có biết vị đại gia này là ai không? Ta lại cần chút tiền đó của ngươi hả?”

“Keng!”

Phi Vân Đạp Tuyết nghe vậy bèn mỉm cười, vô cùng thuần thục thắp sáng biểu tượng hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm lên. Trong nháy mắt toàn bộ quán rượu đã trở nên đơn điệu trông thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận