Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1472: Thần tăng quét rác

“Hừ!” Tiêu Viễn Sơn nói: “Ngươi định để con ta xuất lực giúp ngươi, sau đó con của ngươi có thể đục nước béo cò, thực hiện dã tâm khôi phục nước Yến?”

“Không sai!” Mộ Dung Bác lấy ra một chiếc dao găm, sau đó kéo vạt áo nói: “Không biết ý của Tiêu huynh thế nào?”

“Chuyện này...”

Tiêu Viễn Sơn có chút sửng sốt.

Vương Viễn lại cười lạnh một tiếng.

Con mẹ nó, tên Mộ Dung Bác này đúng là cực kỳ gian trá, vậy mà muốn lợi dụng ý muốn báo thù của Tiêu Phong, để y điều quân xuống phía Nam... Người này đúng là rất vô sỉ.

“A di đà phật!”

Vương Viễn bước về phía trước một bước, nói: “Mộ Dung Bác, ngươi hại mẫu thân của sư huynh ta, giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, ngươi vốn đã đáng chết rồi! Lúc này còn có dũng khí nêu điều kiện nữa hả?”

Nếu so sánh việc giết người với vay tiền, vậy đền mạng chẳng khác nào là trả tiền.

Mộ Dung Bác mượn tiền nhà họ Tiêu, không trả thì thôi đi, lại còn nêu điều kiện với chủ nợ, nói ngươi phải làm thế này làm thế kia thì ta mới trả tiền, nếu không ta sẽ quỵt, con mẹ nó chứ, lão ta đúng là quá cặn bã.

“Không sai!”

Tiêu Phong nói: “Mối thù giết mẫu, sao có thể trở thành một cuộc giao dịch mua bán được? Việc dơ bẩn như vậy, sao cha con họ Tiêu ta có thể làm được chứ?”

“Ha ha ha!”

Mộ Dung Bác ngửa mặt lên trời cười lớn: “Người đời nói Liêu Vương bệ hạ có tài thao lược, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy lại chỉ là một kẻ có lòng dũng cảm mà thôi, tấm lòng nhân nghĩa mạnh mẽ như vậy thì làm sao thống trị nước Liêu được chứ?”

“Hừ!” Tiêu Phong lạnh lùng nói: “Anh hùng cũng được, người thường cũng thế, Tiêu mỗ quyết định sẽ không trở thành lưỡi đao trong tay ngươi!”

“Nếu ngươi xuất binh xuống phía Nam, Đại Liêu cũng sẽ nhận được một chút lợi ích, ngươi là hoàng đế, vì sao lại có cái nhìn thiển cận như vậy?” Mộ Dung Bác vô cùng tức giận.

Tiêu Phong bước về phía trước một bước, nói với vẻ hiên ngang: “Đánh giặc là một chuyện, nhưng ngươi biết chiến tranh sẽ mang lại cho bá tánh bao nhiêu thương đau không? Ngươi đã nhìn thấy những người vợ con ly tán cửa nát nhà tan phiêu bạt khắp nơi chưa? Nước Liêu xuất binh xuống phía Nam, ngươi biết sẽ có bao nhiêu người Tống chết thảm, có bao nhiêu người Liêu thương vong không? Thiên hạ là thiên hạ của bá tánh, nếu không thể làm quốc thái dân an, làm bá tánh an cư lạc nghiệp, đó mới là sự thất trách của hoàng đế nước Liêu là ta!”

“Nói rất đúng!”

Vương Viễn không khỏi cho Tiêu Phong một “like”.

Vì sao Tiêu Phong lại là đại anh hùng? Bởi vì công trạng và thành tích trong lòng y không phải là kiến công lập nghiệp, không phải là cảnh thái bình giả tạo, cũng không phải là phân biệt chủng tộc, mà là toàn bộ bá tánh trong thiên hạ, chỉ có người một lòng vì bá tánh mới là một vị hoàng đế tốt.

Vương Viễn lại càng cảm thấy công việc mà mình tìm cho Tiêu Phong đúng là rất hợp với y.

“Thiện tai, thiện tai!”

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói già nua: “Tiêu cư sĩ có trái tim nhân hậu, luôn nghĩ tới muôn dân trăm họ trong thiên hạ như vậy, quả thật là tấm lòng bồ tát.”

“???”

Mấy người Tiêu Phong nghe vậy, bọn họ không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Trong Tàng Kinh Các có sáu người, mà bốn trong số đó lại là người có võ công tu vi có thể nói là vô địch trong thời điểm hiện tại. Tuy rằng Vương Viễn và Mộ Dung Phục yếu hơn một chút nhưng cũng đều là cao thủ hàng đầu.

Dựa vào tu vi của bọn họ, trong vòng phạm vi mấy chục mét, cũng không cần phải dùng mắt đi nhìn, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi là có thể phát hiện ra được, vậy mà vừa rồi bên ngoài cửa sổ có người, thế nhưng bọn họ không hề phát hiện ra?

Vương Viễn lại càng cảm thấy kỳ quái.

Sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiết.

Dựa theo lời nói của người nọ, có vẻ như lão đã đứng ở bên ngoài cửa sổ từ lâu, vậy mà không hề bị phát hiện, đủ để thấy tu vi của lão thâm sâu đến mức nào.

“Ai ở bên ngoài?”

Trong Tàng Kinh Các, Mộ Dung Phục có võ công tu vi thấp nhất, cũng là kẻ thiếu kiên nhẫn nhất, không chờ người ở bên ngoài trả lời, y đã đánh ra một chưởng, chưởng lực đánh rơi cửa sổ xuống dưới đất.

Chỉ thấy một vị tăng nhân gầy gò mặc áo bào màu xanh đứng ở hành lang bên ngoài cửa sổ, lúc này lão đang cầm chổi khom lưng quét rác. Vị tăng nhân này tuổi tác đã cao, mấy sợi râu lưa thưa đã bạc trắng, hành động chậm chạp, hữu khí vô lực, trông không giống người biết võ công.

“Ngươi là...”

Nhìn thấy lão tăng ở hành lang, Vương Viễn lập tức ngây ngẩn, cả người run rẩy, giống như sắp khóc tới nơi.

“Sư phụ!!!”

Sửng sốt trong chốt lát, Vương Viễn kích động đi tới phía trước cửa sổ, vái lạy lão tăng kia, trên mặt chứa đầy sự cảm kích.

Lão tăng này không phải ai khác, chính là vị hòa thượng quét rác đã đích thân truyền thụ Phật pháp cho Vương Viễn hồi trước.

Nếu Kim Cương Bất Hoại Thần Công là nền tảng của Vương Viễn, thì Huyền Từ chính là người khai sáng cho Vương Viễn trong chốn giang hồ, còn vị hòa thượng quét rác này lại chính là nguyên nhân cốt lõi để Vương Viễn có thể tung hoành vô địch.

Tuy lão hòa thượng không hề truyền thụ cho Vương Viễn một chiêu một thức nào, nhưng lão lại truyền thụ cho Vương Viễn thứ mà hắn có thể dùng cả đời — chính là Phật pháp.

Dựa vào tư chất của Vương Viễn, hắn hoàn toàn không thể học mấy loại võ học trong chốn giang hồ. Chiêu thức thì còn có một vài bộ không yêu cầu ngộ tính cao, nhưng nội công là công pháp quan trọng nhất của người chơi, Vương Viễn lại chỉ có thể học Nội Công Cơ Bản.

Cho dù là tuyệt học Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, Vương Viễn cũng không thể học được.

Nhưng sau khi hòa thượng quét rác truyền thụ Phật pháp cho Vương Viễn, Vương Viễn mới coi như chính thức trở thành cao thủ hàng đầu trong chốn giang hồ.

Có thể học được mấy nội công như Thái Huyền Kinh, Bắc Minh Thần Công, Âm Dương Cửu Chuyển, Long Tượng Bàn Nhược Công, tất cả đều dựa theo nền tảng của Dịch Cân Kinh.

Không có Dịch Cân Kinh, Vương Viễn không có khả năng học được Thể Hồ Quán Đỉnh của Tô Tinh Hà, không có Dịch Cân Kinh, Vương Viễn cũng không có khả năng được mời đến đảo Hiệp Khách uống cháo... Cửu Dương Chân Kinh cũng là hòa thượng quét rác tặng cho Vương Viễn, có tu vi cái thế như vậy, hắn mới có thể lấy được Long Tượng Bàn Nhược Công ở chỗ Kim Luân Pháp Vương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận