Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 797: Đội đánh dã chiến

Sau khi đỡ một chưởng của Triển Phi xong, Vương Viễn cũng không trực tiếp tiến hành đánh trả hắn ta. Hắn hơi nhếch khóe miệng lên, duỗi hai tay bắt lấy cánh tay Triển Phi, rồi trực tiếp vung mạnh một cái.

Triển Phi bị hắn ném ra phía sau, bay thẳng về phía đám người Tuyết Sơn Thần Kiếm.

“Không ổn!”

Thấy Triển Phi bay về phía mình, đám người Tuyết Sơn Thần Kiếm kinh ngạc, vội vàng mở trận hình. Đinh ba của Hải Vương giơ lên, chặn Triển Phi đang bay tới, Tuyết Sơn Thần Kiếm đẩy trường kiếm về phía trước, đâm thẳng vào mắt của hắn ta một cách vô cùng chuẩn xác.

“Á!!”

Hai mắt của Triển Phi bị đâm hỏng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, dùng hai tay ôm đôi mắt theo bản năng.

“Định!”

Một Người Quét Đường rút một lá bùa vàng từ trong tay áo dài ra, dán lên kiếm, rồi đột nhiên chỉ trường kiếm về phía trước. Chỉ thấy lá bùa vàng hóa thành một đường sáng vàng rơi lên người Triển Phi.

“Cấm!”

Một chữ Hán to đùng dán lên người Triển Phi, hắn ta lập tức bị giam cầm ngay tại chỗ.

Lúc này, những người khác cùng xông lên, đao thương côn kiếm đồng loạt tiến tới, đánh ngã Triển Phi xuống đất một cách rất nhanh chóng.

“Hừ hừ!”

Thấy đám người này lại nhanh gọn lưu loát như vậy, Vương Viễn híp mắt, trên gương mặt lộ ra nụ cười lạnh. Đúng như hắn dự đoán, đám người này quả nhiên không phải người tốt gì, tám phần chính là phòng làm việc đánh dã chiến trong truyền thuyết.

Bất kể ở là trò chơi nào, thì phòng làm việc cũng là thứ ắt không thể thiếu, tình huống bình thường, phòng làm việc cũng chia làm ba loại.

Thấp hơn một chút là đội bán đồ kiếm tiền, những người này dựa vào việc mua bán nguyên vật liệu và đạo cụ, mua thấp bán cao ăn giá chênh lệch, là nhóm dịch vụ trong trò chơi, được gọi là thương nhân.

Cao hơn một chút là những người chơi nhận tiền giết người như Huynh Đệ Hội, không chỉ là đoàn thể cao cấp trong nhóm phòng làm việc, mà còn là người chơi cao thủ trong trò chơi, thuộc loại phòng làm việc loại hình kỹ thuật, được gọi là sát thủ.

Còn lại chính là những phòng làm việc có dụng tâm xấu xa, chủ yếu dựa vào trang bị được nổ ra của người chơi khác, rồi dọa nạt vơ vét tài sản là chính. Kỹ thuật của những người này không bằng sát thủ, việc buôn bán cũng không bằng thương nhân, lại còn không muốn nỗ lực kiếm đồ, thường được gọi là đoàn đánh dã chiến.

Mục tiêu của đoàn đánh dã chiến thông thường là những cao thủ đơn độc và tay mơ mang trang bị cao cấp trên người, nhất là ở giai đoạn trước của trò chơi, nhìn chung tu vi của mọi người không cao. Cho dù là cao thủ cũng sẽ không có sự chênh lệch quá lớn với người chơi bình thường, đây cũng chính là thời điểm đội đánh dã chiến phổ biến.

Sở dĩ mấy người Tuyết Sơn Thần Kiếm đều ở môn phái ẩn nhỏ, chủ yếu là vì ở giai đoạn trước của trò chơi, những môn phái ẩn nhỏ này quả thực mạnh hơn những môn phái lớn không ít, sự dẫn đầu về mặt công pháp đã mang lại ưu thế hơn cho bọn họ khi đánh dã chiến.

Nhưng sở dĩ đội đánh dã chiến được gọi là đội đánh dã chiến, mấu chốt nằm ở chữ “dã” này. Đây là lần đầu tiên Vương Viễn gặp được đội đánh dã chiến nấp trong phụ bản, cho nên lúc đầu hắn cũng không xác định được rốt cuộc đám người này muốn làm gì. Cho đến khi hệ thống nhắc nhở Trường Lạc Bang là phụ bản đặc biệt, người chơi chết sẽ có thêm tổn thất, thì hắn mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Hiện giờ, những người này cho dù là xử lý quái nhỏ, hay là đánh BOSS đều ngựa quen đường cũ như vậy, rõ ràng không phải chỉ mới giở trò này ở đây có một lần, vừa rồi cũng may mà hắn phản ứng nhanh, bằng không đã bị mấy người này hại chết rồi.

Triển Phi không phải là BOSS vô cùng mạnh mẽ gì, trang bị của nhóm người Tuyết Sơn Thần Kiếm cũng tương đối tốt, hơn nữa lại vô cùng có kinh nghiệm, đối phó với hắn ta, hiển nhiên sẽ không quá khó khăn.

Sau mấy hiệp, Triển Phi đã bị nhóm người Tuyết Sơn Thần Kiếm đánh cho gần chết.

Ngay khi Tuyết Sơn Thần Kiếm định dùng một kiếm giải quyết gã thì Vương Viễn lại duỗi tay phải ra, sử dụng [Cầm Long Công], kéo hắn ta tới trước mặt mình.

“???”

Tuyết Sơn Thần Kiếm đâm hụt một kiếm, có hơi sững sờ.

Lúc này, Vương Viễn vỗ một chưởng vào đầu Triển Phi, thanh máu trên đầu hắn ta trực tiếp trống không, mềm nhũn nằm trên mặt đất.

“Ngươi!!”

Trong [Đại Võ Tiên], một đòn cuối cùng đánh BOSS phụ bản, có thể một mình nhận được năm mươi phần trăm giang hồ lịch duyệt của BOSS, Vương Viễn sớm không ra tay muộn không ra tay, mà lại đợi đến khi người khác đánh BOSS gần hết máu thì cho một chưởng, đây rõ ràng là hành động cướp quái.

Đám người Tuyết Sơn Thần Kiếm lập tức nổi giận, chỉ vào Vương Viễn rồi lớn tiếng quát: “Ngươi có ý gì? Cướp BOSS có đúng không?”

Đám người này cướp bóc lâu như vậy, có loại người âm hiểm nào mà chưa từng thấy qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp loại hành động cướp quái trắng trợn như vậy.

“A di đà phật, nếu mọi người đã là đồng đội, làm sao có thể nói là cướp quái được chứ!” Vương Viễn cười ha ha, đáp: “Ai giết mà chẳng là giết! Dù sao thì ta cũng là đội trưởng cơ mà!”

“Cái đệt! Đồ vô sỉ!”

Nghe được lời này của hắn, mọi người tức đến run người, đã cướp quái mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, cho dù là đội đánh dã chiến tiếng xấu đồn xa, cũng bị bộ mặt vô sỉ này của Vương Viễn làm cho kinh ngạc. Con mẹ nó, cái thứ này còn dám vô sỉ hơn nữa được không?

Đối với sự nghi ngờ của đám người Tuyết Sơn Thần Kiếm, Vương Viễn xoay người, móc được hai lượng bạc, và mấy bộ trang bị tồi tàn từ trên người Triển Phi. Xem ra Triển Phi bị người giết nhiều lần như vậy, mấy thứ tốt có thể nổ ra trên người cũng đã sớm bị người ta cướp mất rồi.

“Mọi người đều không dùng đến mấy thứ rác rưởi này, nên ta lấy nhé!” Vương Viễn thuận tay ôm toàn bộ những thứ vừa mò được trên người Triển Phi vào trong ngực.

“Đụ má! Con mẹ nó ngươi không thể biết xấu hổ một chút được sao?”

Thấy hành động không cần mặt mũi này của hắn, Đao Chém Búa Bổ là người đầu tiên không nhịn được, ồn ào muốn đi lên chém Vương Viễn, hắn đã cướp trang bị còn cướp một cách quang minh chính đại như vậy, quả thực là khiến người ta điên tiết.

“Ta là đội trưởng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận