Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 953: Tương Dương báo nguy

Tô Châu, mưa liên miên không ngớt, cảnh sắc càng thêm nên thơ giữa cơn mưa bụi.

Thuyền vừa mới cập bến, đám Vương Viễn cũng chưa vội xuống thuyền. Đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng thông báo của hệ thống.

[Hệ thống nhắc nhở: Kỵ binh Mông Cổ đem quân tới phía Nam, Tương Dương báo nguy! Quốc gia gặp nạn, mọi người đồng tâm hiệp lực, chí người vững như thành đồng, bất kể là đệ tử môn phái chính hay tà, tất cả đều phải tức tốc trở về sư môn, tiếp nhận nhiệm vụ do sư tôn sắp đặt!!]

Hệ thống thông báo ba lần liên tục ở giữa không trung. Tất cả người chơi nhìn thấy dòng thông báo này đều có chút trở tay không kịp, người nào người nấy đều không hiểu gì.

Tương Dương báo nguy, không khó để nhìn ra đây là một hoạt động có quy mô lớn!

Trước kia nếu có hoạt động lớn gì, hệ thống đều sẽ thả tiếng gió ở trên diễn đàn trước, hiện tại hoạt động lại đột nhiên xuất hiện.

Thật ra một vài tuần trước, hệ thống cũng đã hành động, Võ Đang phong núi, đệ tử Võ Đang liên tục nhận được nhiệm vụ dò xét doanh trại, trinh sát, vận chuyển quân lương, vẫn luôn bận rộn làm việc ở tuyến đầu.

Đa số người chơi phái Võ Đang đều tưởng là nhiệm vụ sư môn, đồng thời bọn họ cũng không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều nhiệm vụ sư môn như vậy.

Nhưng vẫn có một số ít người chơi nhạy bén đã nhận ra có gì đó không thích hợp.

Lúc trước Mario đã từng nhắc nhở Vương Viễn, rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn ta, chớp mắt một cái đã có hoạt động của hệ thống.

Hơn nữa hoạt động của hệ thống lần này nhìn qua có vẻ tương đối đặc biệt.

Những hoạt động lúc trước, ví dụ như hoạt động thanh minh là đi kiếm điểm ở trước mộ, tất cả đều là việc của người chơi, không liên quan gì đến môn phái cả…

Mà lần này lại lấy danh nghĩa của các môn phái lớn để tham dự, hiển nhiên có tính cạnh tranh rất mạnh.

Vương Viễn lại là đại đệ tử thủ tịch của Huyền Từ, hiển nhiên sẽ phải gánh trách nhiệm lớn hơn những người khác.

Vương Viễn nhìn thấy thông báo của hệ thống, hắn lập tức chạy về Thiếu Lâm Tự.

Lúc này bên trong Thiếu Lâm Tự, tất cả đã bày sẵn trận địa đón quân địch, hơn mười vị cao tăng thế hệ chữ Huyền, chữ Không, chữ Phương, chữ Trừng đứng ở giữa quảng trường, giao nhiệm vụ cho người chơi phái Thiếu Lâm đang ùn ùn kéo về phái.

Huyền Từ là chưởng môn phương trượng, tất nhiên sẽ không xuất đầu lộ diện ở quảng trường, Vương Viễn lập tức đi qua quảng trường tới Đại Hùng Bảo Điện.

Giờ phút này, bên trong Đại Hùng Bảo Điện cũng có rất nhiều lãnh đạo của Thiếu Lâm Tự đang ngồi.

Huyền Từ ngồi ở chính giữa, Không Văn và Phương Chứng ngồi ở hai bên sườn.

Hai bên trái phải là đệ tử của Không Văn và Phương Chứng.

Đám Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, Ba Nghìn Thế Giới, Công Đức Vô Lượng thế nhưng cũng có mặt, Vương Viễn vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, dường như tất cả đang chờ một mình Vương Viễn.

“Ngươi đã đến rồi!”

Huyền Từ nhìn thấy Vương Viễn, lão vui mừng gật đầu.

“Sư phụ! Các vị đại sư!”

Vương Viễn vội vàng thi lễ với mọi người, sau đó đẩy Huỳnh Hoặc Thủ Tâm sang một bên, ngồi vào vị trí đầu tiên bên trái Huyền Từ.

Mẹ nó, không hiểu chuyện, vị trí này là để cho đại sư huynh của môn phái ngồi, tuy rằng bây giờ Thiếu Lâm tự còn chưa có đại sư huynh, nhưng ai nên ngồi vào vị trí này còn phải nói thẳng ra hả?

Thấy Vương Viễn ngang ngược đẩy đệ tử của mình ra, Phương Chứng không khỏi nhướng mày, lão liếc mắt nhìn Huyền Từ.

Huyền Từ khép hờ hai mắt, làm như không thấy.

Trong lòng Huỳnh Hoặc Thủ Tâm uất ức cực kỳ… Nhưng lại không có cách nào.

Đánh thì chắc chắn là đánh không lại Vương Viễn, nếu so về sư thừa, sư phụ của người ta là chưởng môn đương nhiệm, sư phụ của mình thì chỉ là chưởng môn đời kế tiếp… Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Rơi vào đường cùng, gã đành phải dịch sang một bên.

Lúc này, Phương Chứng nói: “Chưởng môn Huyền Từ, bây giờ mọi người đều đã đến đủ, liên quan đến bách tính trăm họ, Thiếu Lâm tự lại đứng đầu chính phái, ngài còn là Minh Chủ Võ Lâm, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”

Huyền Từ mở to mắt, thản nhiên nói: “Hiện giờ kỵ binh Mông Cổ chỉ huy quân đội xuống phía nam, phái Võ Đang đã dựa vào sức lực của mình giúp Quách đại hiệp ở thành Tương Dương chống cự một hồi lâu, nhưng dù sao bọn họ thế đơn lực mỏng, do đó đã lên tiếng cầu cứu các môn phái lớn. Ta đã giao nhiệm vụ ngăn cản cho đệ tử ở các phòng, chẳng qua…”

Nói tới đây, Huyền Từ dừng lại một chút, sau đó lão liếc nhìn đám Vương Viễn, tiếp tục nói: “Chẳng qua đám kỵ binh Mông Cổ kia vô cùng dũng mãnh, chúng ta chỉ là nhân sĩ võ lâm, một đánh với một thì tất nhiên là không sợ, nhưng bọn chúng là binh lính hành quân, tiến lui có thứ tự, chiến thuật phối hợp nhuần nhuyễn, những điều này đã nằm ngoài khả năng ứng đối của nhân sĩ võ lâm. Mặc dù nhân sĩ võ lâm của hai bên chính tà đồng loạt ra tay, chỉ sợ cũng không ngăn cản được thiên quân vạn mã. Thành Tương Dương chính là thành trì cuối cùng của Trung Quốc chúng ta, nếu thành Tương Dương thất thủ, sợ rằng sinh linh sẽ đồ thán!”

“A di đà phật!”

Nghe thấy bốn chữ “sinh linh đồ thán”, mấy lão hòa thượng đồng thời tụng một tiếng phật hiệu, vẻ mặt ưu sầu.

“Vậy phải làm thế nào bây giờ!” Lão hòa thượng Không Văn kích động đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, cũng không biết là thật sự lo cho bách tính trăm họ hay là đang diễn.

Lúc trước vì việc ở phái Võ Đang, Vương Viễn đã không thích Không Văn, lúc này thấy lão ta khóc sướt mướt, hắn không nhịn được nói với vẻ khinh bỉ: “Ngươi khóc thì có ích lợi gì, ngày khóc đêm khóc, chẳng lẽ có thể khóc chết người Mông Cổ hả?”

“Ha?”

Phương Chứng nghe vậy bèn quay đầu, lão nhìn Vương Viễn với vẻ mặt chân thành, nói: “Sư điệt Đại Xuân chính là đệ tử thân truyền của chưởng môn phương trượng, ắt hẳn có dũng có mưu, không biết ý kiến của ngươi về vấn đề này như thế nào?”

Lão lừa trọc Phương Chứng đúng là quá xấu, bởi vì bất mãn với việc Vương Viễn chèn ép Huỳnh Hoặc Thủ Tâm hồi nãy, hiện giờ lão tiếp lời, coi như đã thắng Vương Viễn một nước cờ. Vương Viễn chỉ là một người chơi, cũng không phải đại nguyên soái hay thần tướng, làm sao có thể đưa ra ý kiến gì chứ.

Khó trách lão già này lại là chưởng môn đời kế tiếp! Tên thiểu năng trí tuệ như Không Văn thua cũng không oan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận