Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 390: Chuyện này không khó xử lý

Dứt lời, Long Đằng Tứ Hải xông lên trước tiến về phía quán rượu.

Đồng thời y cũng không quên gửi tin trong kênh bang: "Tất cả mọi người về thành hết đi, bọn Một Đám Ô Hợp đang ở quán rượu Yến Kinh"

Đám Hổ Khiếu Sơn Hà: "..."

Tên oai phong lẫm liệt, ra lệnh hùng hồn như thế này bọn họ mới chỉ thấy lần đầu.

...

Nhóm Long Đằng Tứ Hải có tốc độ hành động rất nhanh, chốc lát sau, lão Long đã dẫn theo cả bọn đi tới quán rượu trong thành Yến Kinh.

Vừa vào cửa, Long Đằng Tứ Hải liếc mắt là nhìn thấy đám người Vương Viễn.

Tạo hình của nhóm Một Đám Ô Hợp đúng là có hơi mất mặt, hơn nữa bọn họ lại ngồi ở vị trí bắt mắt nhất trong quán, chỉ cần không mù, vừa vào cửa khẳng định tầm mắt sẽ bị hấp dẫn quá đó.

"Các ngươi chính là Một Đám Ô Hợp?"

Long Đằng Tứ Hải thấy nhóm người này có tạo hình gần giống với miêu tả của người trong bang thì trực tiếp dẫn huynh đệ xông tới, nhìn chòng chọc Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị, hỏi: "Trong hai người các ngươi, ai là Độc Cô Tiểu Linh?"

Bang Thánh Long có tiếng cực xấu ở thành Yến Kinh, những người chơi khác trong quán rượu thấy huy hiệu trên người Long Đằng Tứ Hải thì đều sửng sốt, chợt nhốn nháo đứng dậy khỏi ghế.

Người bang Thánh Long đến đây với bộ dáng kiểu này chắc chắn không có ý tốt gì, quán rượu không phải nơi để hóng hớt, có thể đánh nhau trong quán rượu đều là kẻ có tiền, người bình thường bị vạ lây chút thôi cũng phải ôm một món nợ cắt cổ… Mọi người thấy có người định đánh nhau trong quán rượu thì lập tức đứng dậy rời đi. Đây chính tu dưỡng cơ bản của người chơi “Đại Võ Tiên.”.

Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị không ai đáp lời. Lúc này Vương Viễn ngẩng đầu, liếc nhìn Long Đằng Tứ Hải rồi chậm rãi nói: "Lão đại Long Đằng có việc gì thì từ từ nói, không nên gấp gáp."

Nói tới đây, Vương Viễn chỉ vào băng ghế bên cạnh và bảo: "Mời ngài ngồi xuống trước đã!"

"???"

Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì vội vàng quay đầu lại, khi bọn họ nhận ra Vương Viễn thì hơi ngơ ngác. Long Đằng Tứ Hải cau mày nói với vẻ ngạc nhiên: "Sao ngươi cũng ở đây vậy? Đây là chuyện giữa bang Thánh Long chúng ta và Một Đám Ô Hợp, tốt nhất ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác."

Tu vi của Vương Viễn ra sao dĩ nhiên Long Đằng Tứ Hải đã được chứng kiến, song bây giờ theo phía sau y có mười mấy cao thủ, ngoài thành còn có mấy nghìn huynh đệ đang chạy đến đây, lực lượng của y rất đầy đủ.

Người nhiều sức lực lớn, một người cho dù có lợi hại đến đâu chẳng nhẽ có thể đánh lại một bang phái hay sao? Bọn này cũng có thể mài máu ngươi đến chết đó!

"E là không được rồi!"

Vương Viễn cười nói: "Ta cũng là thành viên của Một Đám Ô Hợp, sao có thể coi đây là chuyện không liên quan đến mình được chứ? Có điều lão đại Long Đằng đã tự mình đến đây, vậy chuyện này không khó xử lý."

"Đúng là không khó xử lý!"

Trong thế giới mà vũ lực là nhất này, cao thủ bất kể đi đến đâu đều có người tôn trọng. Long Đằng Tứ Hải mặc dù không sợ Vương Viễn nhưng cũng không muốn đắc tội với hắn. Y thấy hắn có ý hòa giải thế là đi tới, gật đầu nói: "Ta vẫn muốn nể mặt mũi Ngưu huynh, song các ngươi giết người bang Thánh Long chúng ta, kiểu gì cũng phải có một lời giải thích thỏa đáng. Những huynh đệ của ta cũng không phải người có lòng tham không đáy, các ngươi cho chút tiền trợ cấp thì việc này coi như bỏ qua."

Mặt mũi... Tiền trợ cấp...

Vương Viễn nghe thấy lời Long Đằng Tứ Hải nói thì hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười.

Không khó nhận ra, hình như Long Đằng Tứ Hải đã hiểu lầm gì đó… Tên này thế mà lại tưởng Vương Viễn gọi y đến quán rượu là vì chuyện hòa giải.

Chuyện này cũng không thể trách Long Đằng Tứ Hải ngu được.

Dù sao mỗi người ở những vị trí khác nhau thì sẽ có lối tư duy khác biệt.

Dựa theo tư duy của bang chủ Long Đằng Tứ Hải, đối phương tìm quán rượu ngồi đợi rồi gọi cao thủ đến, rõ ràng là có ý hòa giải, tác dụng của cao thủ chính là để hòa giải mâu thuẫn.

Người bang Thánh Long khẳng định không thể chết vô ích, kiểu gì cũng phải có gì đó để dễ bề ăn nói, Long Đằng Tứ Hải bảo nhóm Một Đám Ô Hợp bồi thường xong thì coi như hết chuyện là đã nể mặt Vương Viễn lắm rồi đấy.

Song Long Đằng Tứ Hải đã xem thường cách đối nhân xử thế của Vương Viễn rồi.

Vương Viễn dẫn bang chúng Thánh Long đi, gọi Long Đằng Tứ Hải đến đây không phải vì nhận sai và bồi thường tiền.

"Không phải không phải không phải!"

Vương Viễn khoát tay cười nói: "Lão đại Long Đằng nghe không hiểu lời ta nói à?"

"Hả? Vậy ý của Ngưu huynh là gì?" Long Đằng Tứ Hải cau mày, lộ ra vẻ mặt bất thiện.

Với địa vị của bang Thánh Long ở thành Yến Kinh, người dám đắc tội bọn họ đều không có kết quả gì tốt, bồi thường tiền đã là giới hạn thấp nhất của Long Đằng Tứ Hải rồi, nếu ngay cả tiền mà Vương Viễn cũng không đền thì y dĩ nhiên sẽ không nể mặt hắn nữa.

"Ý của ta ra sao không phải đã nói rõ trước đó rồi à?" Vương Viễn cười bảo: "Giao Phượng Vũ Cửu Thiên ra, mọi người sẽ bình an vô sự!"

"Soạt!"

Vương Viễn vừa dứt lời, đám người sau lưng Long Đằng Tứ Hải đồng loạt rút vũ khí ra, sắc mặt họ Long cũng đen sì sì.

Lúc đầu y còn tưởng Vương Viễn muốn hòa giải, đã chuẩn bị sẵn nấc thang cho hắn trèo xuống rồi, ai ngờ tên hòa thượng chết tiệt này lại coi mình là ông lớn, y cho thể diện mà cũng chẳng thèm.

Long Đằng Tứ Hải cũng xem như là nhân vật đứng đầu thành Yến Kinh, từ trước đến giờ nói một không hai, lấy đâu ra người dám ngông cuồng trước mặt y thế này?

"Nếu ta không giao thì sao?" Long Đằng Tứ Hải nhìn chằm chằm Vương Viễn, lạnh lùng hỏi.

Y là lão đại, phải có đủ mặt mũi, chớ nói chi Phượng Vũ Cửu Thiên là bạn tốt của y, còn là lãnh đạo nòng cốt trong bang Thánh Long nữa, mà cho dù gã có là một bang chúng bình thường, y cũng sẽ không tùy tiện giao ra.

Người chơi gia nhập bang phái vì lý do gì, không phải là đề tìm chỗ che chở sao? Nếu làm bang chủ vì để chuyện này lắng xuống mà giao bang chúng ra, những người khác sẽ cảm thấy thế nào? Huống chi là người có thân phận như Phượng Vũ Cửu Thiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận