Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1309: Trả thuyền cho Độc Cô Tiểu Linh

“Đúng vậy!”

Huyền Từ nói: “Ta hoài nghi Thành Côn chính là người của triều đình.”

“Này…”

Vương Viễn thoáng ngẩn người, sau đó đột nhiên nhớ tới lúc giết Thành Côn trên người y có rớt ra một tấm lệnh bài của Nhữ Dương Vương Phủ. Huyền Từ quả nhiên là lão cáo già mưu trí cao thâm, chuyện này thế mà cũng đoán ra được.

Nói tới đây, Huyền Từ dừng lại chốc lát mới tiếp: “Nếu ta đã biết là người của triều đình, hẳn giờ Trương Vô Kỵ cũng biết. Cho nên ta mới bảo con bắt Tạ Tốn, mục đích thực sự không phải là dùng Tạ Tốn đổi lấy người.”

“Ta hiểu, ta hiểu.”

Vương Viễn không phải kẻ ngốc, Huyền Từ chỉ thiếu nước nói toẹt ra luôn, sao hắn không nghe hiểu cho được.

Bối cảnh của trò chơi này cực lớn, dựa theo bối cảnh nguyên tác, chính quyền giao thiệp có Đại Tống, nước Kim, Đại Nguyên, còn Đại Minh, nước Liêu, Thổ Phiên và Đại Lý không được tính trong vòng đó, tất cả những cái tên kể trên đều là triều đình.

Mặc dù Huyền Từ biết triều đình muốn gây khó dễ với võ lâm, nhưng không rõ là triều đình nào.

Nếu là nước Kim hay Đại Nguyên, Huyền Từ không sợ đắc tội bọn họ, nhưng nếu là triều đình Tống Minh thì phải thận trọng. Hết cách rồi, trong suy nghĩ của Huyền Từ, quân bắt thần chết thần không thể không chết, huống chi lão chỉ là dân thường, nếu đắc tội triều đình thật, Thiếu Lâm tự ắt sẽ bị tiêu diệt.

Cho nên Huyền Từ mới cử Vương Viễn đi bắt cha nuôi Tạ Tốn của Trương Vô Kỵ, sau đó sẽ tung tin bảo Ma giáo dùng người sáu môn phái lớn để trao đổi, thế chẳng khác nào ép Trương Vô Kỵ cùng Ma giáo đắc tội với triều đình…

Hay cho một chiêu mượn hổ thịt sói, phàm là người hơi thiếu đầu óc đều chẳng nghĩ ra được chiêu thức hèn hạ như vậy, bạn nói xem người thông minh thế này sao năm đó lại gây ra thảm án ở Nhạn Quan Môn chứ?

“Vậy ngài còn bảo ta đi làm gì?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

Đối kháng với triều đình có Trương Vô Kỵ và Ma giáo là đủ rồi, mình cần gì phải dính vào?

Huyền Từ nói: “Ta không biết triều đình nào bắt người của sáu đại phái, Trương Vô Kỵ hẳn cũng không biết, càng không biết chúng nhốt người ở đâu. Nhiệm vụ của con là đi thám thính, sau đó tiết lộ thông tin cho Trương Vô Kỵ”

“Đỉnh!”

Vương Viễn giơ ngón cái với Huyền Từ, ép Trương Vô Kỵ một mình đấu với triều đình thì thôi đi, Huyền Từ vẫn không quên bổ thêm một đao.

Theo tình hình trước mắt, nhờ tấm lệnh bài rớt ra từ người Thành Côn nên Vương Viễn cũng xem như có chút đầu mối, thế là hắn trực tiếp nhận nhiệm vụ.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã nhận nhiệm vụ sư môn ẩn “Lục Đại Phái Mất Tích”]

Đẳng cấp nhiệm vụ: Kinh Hãi Thế Tục

Nội dung nhiệm vụ: Tìm tung tích của đệ tử sáu phái

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết

Bối cảnh nhiệm vụ: Sau khi đệ tử sáu môn phái lớn vây công đỉnh Quang Minh thì không rõ tung tích, nghi ngờ là bị bắt, cần nhanh chóng xác nhận xem đối thủ ẩn núp trong bóng tối đó là ai.



Sau khi nhận được nhiệm vụ, Vương Viễn không vội vàng đi tìm hiểu tin tức của Nhữ Dương Vương Phủ mà tới Đường Gia Bảo trước, tìm Độc Cô Tiểu Linh trả thuyền.

“Ngươi còn dám tới gặp ta?”

Thấy Vương Viễn mang theo vẻ mặt bỉ ổi tiến tới cạnh mình, Độc Cô Tiểu Linh tức giận trừng mắt nói: “Mượn thuyền của người ta còn vứt đi, ta chưa từng gặp phải hai tên khốn khiếp nào như các ngươi!”

“Hì hì!”

Vương Viễn cười làm lành: “Không phải ta đã đến nhận lỗi rồi đây sao?”

“Nhận cái lìn ấy!” Độc Cô Tiểu Linh tức giận mắng: “Đó là thuyền đó! Ngươi có biết ta phải dùng bao nhiêu tài liệu, tốn bao nhiêu thời gian mới chế ra được không? Thời gian của con gái chính là thanh xuân, ngươi có bỏ tiền cũng không mua được đâu! Ngươi làm lãng phí thanh xuân của ta…”

Được lắm, hiểu phụ nữ không ai bằng Vương Viễn, những lời này của Độc Cô Tiểu Linh nghe thật quen tai, cô nàng chỉ thiếu mỗi nước xách tai Vương Viễn lại bắt hắn lấy thân báo đáp.

Vương Viễn tính nết thế nào, sao có thể chịu thua thiệt lớn như vậy chứ, mắt thấy Độc Cô Tiểu Linh càng nói càng tức, hắn cười hì hì bảo: “Có nơi nào rộng rãi không, ta cho ngươi thứ này hay lắm.”

“Thứ gì? Cơ quan phường không đủ chứa à?” Độc Cô Tiểu Linh bĩu môi hỏi.

“Ừ!” Vương Viễn nói: “Càng lớn càng tốt.”

“Ôm lấy ta!” Độc Cô Tiểu Linh nhìn Vương Viễn rồi bảo.

“Không được đâu, ta là người xuất gia, ngươi đừng có chiếm tiện nghi ta nhé.”

“Ngươi đang nghĩ gì đó hả? Ta mang ngươi bay!” Độc Cô Tiểu Linh câm nín, im lặng trang bị một thứ gì đó giống như túi đeo lưng.

“À hì hì!”

Vương Viễn cười gượng gạo, vươn tay ôm eo Độc Cô Tiểu Linh.

“Chớ sờ linh tinh!”

“Yên tâm, có bao lớn đâu, sờ không tới!”

“Cút”

Trong lúc hai người chí chóe, Độc Cô Tiểu Linh đã tung người bay lên, mang theo Vương Viễn băng qua phường cơ quan, đi tới khoảng sân rộng ở nơi cao nhất Đường Gia Bảo.

Đường Gia Bảo không hổ là khu công nghệ cao trong trò chơi, sân thượng này cực hiện đại, còn rộng hơn cả bãi đậu máy bay nhà Vương Viễn.

“Không gian này đủ rộng chưa?” Độc Cô Tiểu Linh hỏi.

“Đủ rồi!”

Vương Viễn tiện tay thò vào ngực lần mò một hồi, sau đó trước ánh mắt ngạc nhiên của Độc Cô Tiểu Linh lôi ra chiến thuyền của Trần Hữu Lượng.

“A…”

Độc Cô Tiểu Linh nhìn chiến thuyền đồ sộ trước mặt mà không khỏi trợn mắt há hốc mồm, hai tay che lấy miệng, hiển nhiên đã hoàn toàn ngây dại.

Sửng sốt chừng mười mấy giây, Độc Cô Tiểu Linh mới giật mình nói: “Thuyền… Thuyền này ở đâu ra vậy?”

“Ta cướp được đó, lợi hại không?” Vương Viễn đắc ý nói.

“Cướp?” Độc Cô Tiểu Linh hoảng sợ hỏi: “Thế sao ta không cướp được?”

Độc Cô Tiểu Linh dĩ nhiên là biết chiếc chiến thuyền này, cũng biết nó là đồ mang tính chiến lược, ngày thường muốn thấy cũng khó, thế mà Vương Viễn lại cướp được một chiếc… Rốt cuộc người này còn có chuyện gì không làm được không?

“Do ngươi quá ngốc thôi!” Vương Viễn híp mắt cười nói: “Sao nào? Có thích không?”

“Thích!”

Độc Cô Tiểu Linh gật đầu lia lịa: “Tốt hơn thuyền của ta rất nhiều, nhưng món quà này quý quá, ta không thể nhận.”

“Không mắc đâu!” Vương Viễn xua tay nói: “Ta còn kiếm được nhiều tiền.”

“Ngày thường ngươi đều lông bông, chẳng đàng hoàng tí nào!” Độc Cô Tiểu Linh nói: “Thuyền này quý quá, ngươi mau cầm về đi.”

“Thật?” Vương Viễn câm nín nói: “Ngươi cứ cầm là được! Nếu không ta cũng khó mà ăn nói lại, dù sao thuyền của ngươi cũng bị ta ném đi, đây là một phần trách nhiệm của ta.”

“Haizzz… Được rồi!” Độc Cô Tiểu Linh thấy Vương Viễn chân thành như vậy, từ chối cũng không hay lắm nên đành nhận lấy.

Thấy Độc Cô Tiểu Linh chịu nhận chiến thuyền Phi Vân Đạp Tuyết bỏ tiền mua, Vương Viễn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Phù, may mà giải quyết xong xuôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận