Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1431: May mắn chạy thoát

Hiện tại lão lại suy bụng ta ra bụng người, cảm giác mình đã tặng quà thì kiểu gì Vương Viễn cũng phải làm việc cho mình vậy.

Nào ngờ Vương Viễn đâu phải hạng người tốt đẹp gì cho cam.

Phần thưởng Vương Viễn muốn nhưng sống chết không chịu giúp người tiêu tai đó! Có một câu nói thế này: nhận lễ mà không giúp lại mới có thể bảo vệ được ranh giới cuối cùng của đạo đức.

“Ừ…”

Vương Viễn xem xét tỉ mỉ quyển tinh hoa võ học trong tay, sau đó thình lình ngẩng đầu lên, bước ra sau lưng Yến Long Uyên nhìn một cái, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng: “Í?”

“???!!!”

Lúc này Yến Long Uyên đang tập trung tinh thần nhìn Vương Viễn lại đột nhiên thấy hòa thượng này di chuyển ra sau lưng mình. Yến Long Uyên theo bản năng nhìn theo hướng tầm mắt của Vương Viễn.

Thoáng chốc phạn âm nổi lên bốn phía, dày đặc khắp nơi, ánh sáng vàng ngưng tụ lại thành Trượng Lục Kim Thân.

Nghịch Chuyển Âm Dương! Mở!

Càn Khôn Đại Na Di! Mở!

Tả Hữu Hỗ Bác! Mở!

Bốn hiệu ứng BUFF đồng loạt mở ra, Vương Viễn chập hai tay lại, điều động toàn bộ chân khí trong đan điền, sử dụng tuyệt sát Nhất Phách Lưỡng Tán.

Áo Nghĩa – Phật Pháp Vô Biên – Vạn Phật Triều Tông!!!

Chưởng lực ngưng tụ thành một chữ vạn to lớn, đập về phía lưng Yến Long Uyên.

Vương Viễn không chỉ nhận tiền xong không chịu giúp người ta mà còn làm thịt ngược lại coi như một món quà tặng kèm, nghiễm nhiên đứng ở đẳng cấp cao hơn.

Dẫu sao ban đầu Vương Viễn đã nói, chuyện quốc gia đại sư không thể dùng lợi ích cá nhân để trao đổi. Yến Long Uyên ngây thơ tự cho là đúng, đinh ninh Vương Viễn nhận đồ rồi sẽ giúp mình. Haizz, người đâu một bó tuổi rồi mà vẫn ngây thơ như vậy, “thông minh” bực này đi cai quản thiên hạ thì thành hôn quân chắc luôn.

Từ xưa đến nay Mộ Dung gia không có mấy ai bình thường cả.

Một chưởng của Vương Viễn dồn toàn bộ công lực cả đời, ẩn chứa sức mạnh to lớn như bão táp mưa sa, chính là phép thần thông hàng ma tối thượng, cũng là sát chiêu mạnh nhất mà hắn có thể sử dụng. Dù ngươi có là cao thủ tuyệt đỉnh, dùng thân thể phàm trần chống đỡ chỉ có nước tan thành tro bụi mà thôi.

Nhưng Vương Viễn lại không quá hiểu rõ về võ công của Yến Long Uyên cũng như Yến Long Uyên không ngờ đến nhân phẩm của Vương Viễn lại thối nát như vậy.

Võ công của Yến Long Uyên sâu không lường được, nghe có tiếng gió sau lưng thì lập tức xoay người lại, hai cánh tay đồng loạt duỗi về trước.

“Uỳnh!!!”

Trong ánh mắt kinh hãi của Vương Viễn, Yến Long Uyên cứng rắn đón đỡ một chiêu hủy thiên diệt địa của hắn.

“Chuyện này… Chuyện này sao có thể chứ…”

Tròng mắt Vương Viễn muốn rớt ra ngoài.

Lúc đầu chiêu này từng giết chết cao thủ tuyệt đỉnh Lý Thu Thủy, Yến Long Uyên cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, chính diện ăn một kích toàn lực của mình thì cho dù không chết cũng phải bị thương nặng. Nhưng kết quả lại sao chứ? Lão lấy cứng đối cứng mà vẫn không sao! Lão già này rốt cuộc biến thái đến mức nào?

“Đẩu Chuyển Tinh Di!!!”

Ngay lúc Vương Viễn hãi hùng khiếp vía, Yến Long Uyên nhấc hai tay lên, chưởng lực của Vương Viễn bẻ ngoặt một góc vuông 90o, va chạm vào nóc ngôi mộ.

“Ầm!!!”

Nóc mộ bị chưởng lực mạnh hất bay, phần mộ của Mộ Dung Bác cứ thế biến thành quảng trường lộ thiên.

Sức mạnh từ chưởng lực của Vương Viễn còn chưa dứt, bay đến vị trí cao tít trên không trung mới dần dần tiêu tán.

“Phù phù!”

Một chưởng này đã rút đi toàn bộ sức lực của Vương Viễn, hắn mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.

Yến Long Uyên cũng nhũn cả chân, lùi về sau mấy bước, hai cánh tay run lẩy bẩy, nhìn tròng chọc hòa thượng trước mặt với vẻ vừa tức vừa sợ.

Kinh sợ vì không ngờ tu vi của tên hòa thượng khốn nạn này thông thiên triệt địa đến thế, mình định dùng Đẩu Chuyển Tinh Di dội ngược lại công kích của hắn, ai ngờ lực phán định của một kích kia quá lớn, đã vượt ra phạm vi đối phó của Yến Long Uyên.

Tức giận là vì hòa thượng này lấy đồ xong không thèm giúp thì thôi, còn định đánh lén thủ tiêu mình, phẩm chất kém cỏi không chịu được, chẳng trách lại đi làm hòa thượng.

“Coi như ngươi lợi hại, ta phục rồi!”

Vương Viễn thấy một chưởng toàn lực của mình không khiến Yến Long Uyên bị thương mảy may thì cũng hoảng lắm, thế là hắn quyết định không dây dưa với lão già này nữa, lập tức triệu hồi gấu Thái Cực ra, xoay người nhảy lên thú cưỡi, phi ra khỏi ngôi mộ rồi nhanh chân bỏ chạy, không thèm ngoái đầu nhìn lại luôn.

Yến Long Uyên không đuổi theo mà ngồi xuống đất xếp bằng, bắt đầu điều tức.

Dẫu sao tuổi tác Yến Long Uyên cũng lớn rồi, đánh cuộc với một thanh niên sức dài vai rộng như Vương Viễn chỉ có chịu thiệt mà thôi, mới rồi để đỡ được một chưởng của Vương Viễn, Yến Long Uyên đã dốc toàn lực sử dụng Đẩu Chuyển Tinh Di, giờ vết thương cũ bị ảnh hưởng.

Chân khí Yến Long Uyên đã cạn kiệt, nào có tâm tình đuổi giết Vương Viễn, chỉ đành mặc cho tên hòa thượng kia thích chạy sao thì chạy.

Bên bờ hồ, Phương Đông Chưa Tỏ đã lái thuyền chờ sẵn, Vương Viễn nhảy lên mũi thuyền, cả hai chèo thuyền lướt đi như một làn gió gấp rút rời Yến Tử Ổ.

Thuyền nương hướng gió cập bến cảng Tô Châu, hai người Vương Viễn xuống thuyền, không lãng phí một phút giây nào nhanh chân di chuyển đến dịch trạm.

Trong trò chơi, NPC không thể truyền tống để chạy trốn hoặc đuổi giết, ngồi xe ngựa đi đường mới là lựa chọn trực tiếp nhất.

Cảnh tượng xung quanh nhoáng lên, chớp mắt hai người đã truyền tống về Lạc Dương.

“Phù…”

Thấy Yến Long Uyên không đuổi kịp, hai người thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới thấy yên tâm.

“Không ngờ ngươi vẫn chạy trốn được…”

Phương Đông Chưa Tỏ phục Vương Viễn sát đất.

Thực lực của Yến Long Uyên mạnh đến đâu Phương Đông Chưa Tỏ đã được tận mắt chứng kiến, một cao thủ tuyệt đỉnh khiến mình ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, thế mà Vương Viễn lại chạy thoát được từ trong tay lão, chuyện này đúng là khó tin.

“Đừng nói nữa!” Vương Viễn lau mồ hôi trên trán, lòng vẫn còn hốt hoảng không thôi: “Ta cũng suýt chút nữa bỏ xác trong hầm mộ kìa! Ngươi không biết lão già chó má kia biến thái thế nào đâu!”

Nói tới đây, trong lòng Vương Viễn vẫn còn hơi e ngại.

Chơi trò chơi lâu như vậy mà đây mới là lần đầu tiên Vương Viễn đụng độ phải một đối thủ đáng gờm như vậy, ngay cả con át chủ bài mạnh nhất của mình cũng không bào được một giọt máu nào của Yến Long Uyên. Lão già kia rốt cuộc có còn là người không đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận