Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 862: Lời thỉnh cầu của Tiểu Huyền Tử

Thằng nhóc quỷ này rất giảo hoạt, miệng nói nửa thật nửa giả khiến người ta không biết đâu mà lần, còn rất giỏi mấy chiêu đổi trắng thay đen, mượn lực đả lực.

Trong tay Ngao Bái có Tứ Thập Nhị Chương Kinh hay không thì không biết, song tên nhóc này rõ ràng muốn mượn tay Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ để xử lý mối họa lớn là Ngao Bái.

Giống một con cổ trùng trong bồn cổ, Tiểu Quế Tử tuy nhỏ bé nhưng lại biết xúi giục kẻ mạnh hơn mình xông lên hạ gục kẻ địch mạnh hơn, đến khi tất cả mọi người đều gần như chết hết, hắn ta mới nhảy ra vỗ tay ăn mừng.

Một thằng nhóc mới mười mấy tuổi mà đã lắm mưu mẹo như vậy thật là khiến người ta khó lòng tưởng tượng.

“Ta biết ngươi muốn làm gì!” Vương Viễn nói: “Nếu trong tay Ngao Bái không có Tứ Thập Nhị Chương Kinh, ta sẽ không cho ngươi thuốc giải.”

“Hề hề!”

Bị Vương Viễn vạch trần âm mưu, Tiểu Quế Tử không những không khẩn trương mà cười còn khì bảo: “Tiểu Quế Tử làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, đã đắc tội lão khốn nạn Ngao Bái rồi thì dù Phật gia có cho ta thuốc giải, ta cũng không sống được mấy ngày. Nếu Phật gia có thể giúp ta giết lão ta, ta vì hoàng thượng trừ hại cứu lấy muôn dân thiên hạ gì đó còn các ngài thuận tiện phát tài… Hai bên đều cùng vui vẻ!”

“Được rồi! Vậy thì dẫn chúng ta đến ngự thư phòng đi!”

Hai người Vương Viễn gật đầu đồng ý, quyết định đi theo Tiểu Quế Tử một chuyến.

Bọn họ lượn tới lượn lui một hồi, rốt cuộc cũng đặt chân được đến thư phòng dưới sự dẫn dắt của Tiểu Quế Tử.

Chính giữa ngự thư phòng lúc này có một đứa bé mười mấy tuổi đang ngồi.

Đứa bé kia mặc dù mặt đầy sẹo rỗ, ngoại hình không mấy ưa nhìn nhưng bù lại khí thế hiên ngang, uy thế kinh người, chỉ liếc mắt một cái thôi đã khiến người ta có cảm giác thuần phục, chắc hẳn đây chính là hoàng đế Khang Hi của triều đình nhà Thanh, Ái Tân Giác La Huyền Diệp, đồng thời cũng là Tiểu Huyền Tử trong miệng Tiểu Quế Tử.

“Hoàng đế kia đó hả? Ngươi nói xem nếu giết hắn rồi chúng ta có được thứ tốt gì không? Ít nhất cũng phải mấy chục triệu đô la Mỹ ấy nhở?”

Vương Viễn to gan lớn mật, liếc nhìn chỗ ngồi của hoàng đế mà rục rịch không thôi.

Phương Đông Chưa Tỏ bảo: “Nghe có lý đấy… Khổ nỗi chẳng biết hắn cấp bao nhiêu, song ngay cả Ngao Bái mà cũng dám bắt nạt hắn thì có khi không phải NPC cao cấp gì.”

“Hoàng thượng! Ta dẫn hai vị cao thủ đến cho ngài gặp mặt đây.”

Ngay khi Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ ôm mưu đồ hành thích Khang Hi, Tiểu Quế Tử lật đật quỳ sụp xuống.

Cùng lúc đó, thuộc tính của hoàng đế xuất hiện trước mắt hai người.

Cửu Ngữ Chí Tôn – Ái Tân Giác La Huyền Diệp (Cái Thế Vô Song)

Cấp bậc: 200

Cảnh giới: Không

Điểm khí huyết: ???

Điểm nội lực: ???

Võ học tinh thông: Chạy, đánh cận chiến

Giới thiệu bối cảnh: Hoàng đế Khang Hi của nước Đại Thanh.

Công pháp đặc thù: Chân Long Hộ Thể (không thể bị thương), Triệu Hồi Thị Vệ.



“Đậu xanh rau má!!!”

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ thấy thuộc tính của hoàng đế xong thì lén liếc mắt nhìn nhau. Đau trứng thật đấy, thế mà lại là một NPC siêu cấp cấp 200. Nhóc hoàng đế này không bản lĩnh gì, nhưng riêng quả Chân Long Hộ Thể thôi đã đủ đứng vững bất bại trong hàng NPC. Hơn nữa Triệu Hồi Thị Vệ là một kỹ năng đặc biệt, hai người Vương Viễn mà dám lộ ra chút lòng bất chính nào thì sẽ bị thị vệ Đại nội chém tan xác trong ngự thư phòng.

“Không chọc nổi, không chọc nổi!”

Hai người cuống quýt từ bỏ kế hoạch ám sát hoàng đế.

“Hai người các ngươi mau quỳ xuống đi!”

Tiểu Quế Tử thấy bọn Vương Viễn không những không quỳ mà còn nhìn chằm chằm vào hoàng đế thì giật mình hoảng hốt, vội vàng vẫy tay ra hiệu.

“A di đà phật!”

Vương Viễn nói: “Tiểu tăng là người lạc hậu, chỉ quỳ trước Phật tổ!”

Trong bụng lại thầm nghĩ: “Một NPC mà thôi, ta quỳ ông nội ngươi ấy! Cho dù Phật tổ có hiển linh ta cũng không quỳ!”

Phương Đông Chưa Tỏ cũng bày tỏ: “Ta là ngự sử của hoàng đế người Hán, gặp hoàng đế Đại Tống, không có lý do để quỳ trước man di ngoại tộc!”

Quan tiền triều đùa bỡn uy nghiêm đương triều, Phương Đông Chưa Tỏ đúng là đủ ngạo mạn.

“Không sao!”

Tiểu Huyền Tử chỉ khoát mạnh tay áo nói: “Người trong võ lâm không cần đa lễ! Nghe Tiểu Quế Tử nói hai vị là cao thủ, trẫm có một chuyện muốn nhờ.

Làm hoàng đế có khác, miệng vàng lời ngọc, không thèm nói dông nói dài gì,

[Hệ thống thông báo: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn “Dũng Sĩ Đứng Đầu Mãn Châu”, có nhận hay không?]

“Ha ha ha!”

Vương Viễn bật cười nói: “Phân ưu thay hoàng thượng chính là vinh hạnh của tiểu tăng, có gì cần nhờ thì cứ nói thẳng với hai anh em bọn ta!”

“Thẳng thắn lắm!”

Hoàng đế khen: “Tiểu Quế Tử quả nhiên không tìm sai người, vậy trẫm sẽ nói thẳng!”

“Ngài cứ nói đừng ngại.”

“Ta muốn giết Ngao Bái!”

Hoàng đế nói: “Ngao Bái là cố mệnh đại thần (*) lại dám thao túng triều chính, khi quân phạm thượng, giết hại muôn dân trăm họ, trẫm không thể nhẫn nhịn, lê dân bách tính càng không thể nhẫn nhịn được nữa. Trẫm hy vọng hai vị có thể giúp trẫm một tay.”

(*)Cố mệnh đại thần: quan nhiếp chính, có thể là một nhóm người hoặc cá nhân, hình thành khi một vị quân chủ không có khả năng trị vì, xử lý và điều hành nền quân chủ, thì một người, cơ quan khác sẽ thay vị quân chủ đó quản lý và giải quyết.

[Hệ thống thông báo: “Bạn đã nhận nhiệm vụ “Dũng Sĩ Đứng Đầu Mãn Châu”].

Đẳng cấp nhiệm vụ: Đại Triển Quyền Cước

Nội dung nhiệm vụ: Giúp Khang Hi bắt giết Ngao Bái 0/1.

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết

Bối cảnh nhiệm vụ: Ngao Bái ngang tàng chuyên chính, hoàng đế Khang Hi khổ vì Ngao Bái lâu rồi.

“Được rồi được rồi!”

Vương Viễn bảo: “Giết Ngao Bái đúng không? Để ta mang đầu chó của lão đến cho ngài!”

“Đại sư chớ có coi thường tên cẩu tặc Ngao Bái kia!” Hoàng đế nhắc nhở: “Ngao Bái trời sinh thần lực, võ dũng hơn người, thị vệ trong cung có rất nhiều kẻ là tâm phúc của lão ta, chúng ta phải dùng trí mới được. Hôm nay ta đã gài sẵn mười mấy tiểu thái giám trong ngự thư phòng, chốc nữa thôi là Ngao Bái sẽ đến đây thưa chuyện, ngươi nghe tiếng chung trà trong tay ta rơi xuống thì nhào ra, tóm chặt lấy lão ta, bắt giữ trước hẵng hay!”

“Đã rõ!” Vương Viễn gật đầu đáp: “Biện pháp này mặc dù không đường đường chính chính lắm nhưng trông đại khái cũng là diệu kế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận