Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 847: Ngọc phong Cổ Mộ

“Đồ tốt nè!”

Kết quả húp được công pháp bí tịch, khiến trước mắt Vương Viễn sáng ngời, thứ này có hơi giống với [Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ] của phái Võ Đang, chỗ khác biệt ở đây là chiêu nào trong Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ cũng nhắm vào eo, còn [Tam Vô Tam Bất Thủ] này, lại là ám chiêu đáng khinh đủ kiểu.

“Còn nữa không?” Vương Viễn lại hỏi: “Công pháp đê tiện như vậy, không hợp với ta.”

“Ta là một cô gái, ngươi nói quang minh chính đại với ta làm gì?” Lý Mạc Sầu hỏi ngược lại.

“Ngươi nói cũng có lý!” Vương Viễn không còn lời nào để chống đỡ, đành thả ả ra.

Nói thật, hắn thật sự không dám làm gì Lý Mạc Sầu khi có Tiểu Long Nữ ở đây, lời vừa mới nói, chẳng qua cũng chỉ để đe dọa mà thôi, dù sao thì đánh chó vẫn phải nhìn mặt chủ, Lý Mạc Sầu chính là đồ đệ đầu tiên của phái Cổ Mộ, lại là sư tỷ của Tiểu Long Nữ… Lỡ như chọc giận Tiểu Long Nữ, bọn họ hai đánh một, vậy Vương Viễn cũng không thể đỡ được.

Sau khi Lý Mạc Sầu thoát thân, ả cúi đầu nhìn thoáng qua miếng lệnh bài đã mò ra được từ trên người Vương Viễn, hừ lạnh rồi bảo: “Toàn Chân giáo Chân Chí Bình đúng không? Ngươi cho rằng ngươi dịch dung thành hòa thượng thì ta sẽ không nhận ra được ngươi sao? Sau này chúng ta còn gặp lại.

Nói xong, Lý Mạc Sầu bỏ miếng lệnh bài đó vào túi, xoay người nhảy mấy lần, đã biến mất ở đường vào mộ.

“???”

Vương Viễn mang vẻ mặt ngơ ngác: “Sao lão tử lại là tên dâm tặc Chân Chí Bình đó được? Long cô nương, mau chóng điều động thủ vệ đi cửa sau bắt trộm đi!”

Sau khi Lý Mạc Sầu rời đi, Vương Viễn vội vàng gào lên với Tiểu Long Nữ.

Bôi Mạc Đình vẫn còn ở cửa trước chờ chạy trốn… không điều thị vệ đi, thì y cũng không thể ra ngoài được.

“Ừm!”

Tiểu Long Nữ gật đầu, thả vài con ong mật từ trong tay áo ra, ong mật vo ve xoay một vòng, rồi bay đi xa.

"Ngươi làm vậy là có ý gì?"

Thấy Tiểu Long Nữ chỉ thả mấy con ong ra chứ không đi có ý đi ra lệnh cho thủ vệ, Vương Viễn có chút nghi ngờ.

"Ta đã ra lệnh cho thủ vệ rồi!"

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói.

"Dùng ong mật truyền tin hả?" Vương Viễn lại càng mơ hồ hơn. Hắn đã từng thấy bồ câu đưa tin, còn chưa bao giờ thấy ong mật truyền tin đâu.

"Đúng vậy!"

Tiểu Long Nữ chắc chắn nói.

Lúc này, Bôi Mạc Đình cũng gửi tin nhắn cho Vương Viễn: "Được rồi Ngưu ca, thủ vệ cửa rút lui rồi, ta chạy trước đây!"

"Bố khỉ, trâu bò như vậy sao?"

Vương Viễn nhìn tin nhắn mà sửng sốt, so sánh với bồ câu đưa thư trong truyền thuyết thì ong mật truyền tin có hiệu suất cao hơn không ít.

"Ha ha, ngươi muốn học sao?" Tiểu Long Nữ cười cười hỏi: "Ngươi giúp ta tìm Ngọc Nữ Tâm Kinh về, dạy ngươi cái này cũng không sao."

"Ta có thể học được sao?" Vương Viễn vẫn rất tự hiểu lấy mình, loại đồ chơi cao cấp này sao có thể để người bình thường học được.

"Ừ... Haizzz..."

Tiểu Long Nữ liếc mắt đánh giá Vương Viễn một cái sau đó thở dài một tiếng.

"Đéo đỡ được!"

Vương Viễn buồn bực, cô nương cô thở dài cái gì chứ hả, có thể đừng đả thương người như thế không...

"Dựa vào ngộ tính của ngươi, đời này chỉ sợ không học được rồi!"

Người tâm địa đơn thuần có đôi khi rất đáng ghét, Tiểu Long Nữ nói chuyện ngay thẳng, ngôn từ không một chút ý nhị nào.

"A..."

Vương Viễn vừa buồn bực vừa thất vọng.

Nhưng mà đúng lúc này, Tiểu Long Nữ lấy ra một cái hộp đưa cho Vương Viễn nói: "Hộp ngọc phong này tặng cho ngươi đi! Đám này được ta thuần dưỡng rồi!"

[Ngọc Phong Cổ Mộ]

Thuộc loại: Bảo vật

Ngự Phong: Người sở hữu có thể khống chế ngọc phong để điều tra truyền tin, phạm vi sử dụng: 500 mét.

Ngăn Địch: Khống chế ngọc phong phát động công kích với mục tiêu, công kích có chứa thuộc tính độc, mỗi lần sử dụng tiêu hao mười con ngọc phong.

Dung lượng: 100/100

Giới thiệu đồ vật: Ngọc phong do nhị đệ tử phái Cổ Mộ - Tiểu Long Nữ thuần dưỡng.

"Đa tạ!"

Nhìn thấy thuộc tính của ngọc phong này, Vương Viễn không chút khách khí thu vào.

Đây quả thực là một bảo bối đấy!

Chức năng truyền tin thì người chơi có kênh chat riêng rồi, không tác dụng lắm. Nhưng chức năng điều tra kia thì người chơi lại không có.

Dù sao tầm nhìn của người chơi có hạn, trong trạng thái điều kiện cho phép, có thể nhìn ra hơn trăm mét, nhưng nếu tới địa hình đặc thù, thì cũng có thể giảm xuống khoảng mười mét.

Có ngọc phong này rồi, bán kính quan sát của Vương Viễn có thể kéo rộng ra tới 500 mét. Đây là khái niệm gì? Con mẹ nó tương đương với việc chơi game mà mở toàn bộ bản đồ, những con ngọc phong này chính là rada.

Có ngọc phong này rồi, cho dù Vương Viễn ở trong loại địa hình như rừng rậm sa mạc cũng không dễ bị lạc đường nữa.

Ngoại trừ công năng điều tra biến thái ra, ngọc phong này còn đáng quý nhất ở chỗ có thể dùng công kích đối thủ, hơn nữa còn mang theo thuộc tính độc khiến người chơi phản cảm nhất hiện giờ. Đây quả thực vũ khí không phải hình người, khuyết điểm duy nhất là mỗi lần dùng để công kích sẽ tiêu hao mười con, mà trong hộp này của Vương Viễn chỉ có 100 con. Nói cách khác, nếu Vương Viễn dùng đồ chơi này để giết người thì chỉ có thể dùng mười lần...

Nhưng mà Vương Viễn cũng không để tâm lắm, dù sao lấy thực lực của hắn, còn chưa đến mức dùng động vật nhỏ giết người giúp mình.

Cất ngọc phong đi, Vương Viễn nói: "Kinh thư đã về tay chủ cũ, Long cô nương cũng về tới Cổ Mộ, tiểu tăng sẽ không quấy rầy nữa!"

"Ừ!"

Tiểu Long Nữ gật đầu nói: "Ngươi đi đi! Ta muốn đi mật đạo túm mấy tên trộm khinh nhờn quan tài sư tổ."

Chào hỏi xong, hai người chia nhau đi hai ngả. Vương Viễn chạy như điên ra khỏi Cổ Mộ, Tiểu Long Nữ thì đi xuống mật đạo Cổ Mộ.

Lúc này, trong mật đạo, ba người Long Đằng Tứ Hải còn đang sờ soạng tiến về phía trước, đồng thời còn không quên cười nhạo Vương Viễn ngu xuẩn.

"Đầu óc hòa thượng kia khẳng định có bệnh rồi!" Phượng Vũ Cửu Thiên nói: "Thế mà lại bảo chúng ta mang kinh thư giúp hắn, thật sự coi chúng ta thành thuộc hạ của mình à?"

"Đúng đấy! Đây chính là tuyệt học, làm sao có thể trả lại hắn!" Long Đằng Tứ Hải nói.

"Các ngươi không sợ hòa thượng kia đuổi giết sao?" Trong lòng Hổ Khiếu Sơn Hà vẫn còn sợ hãi Vương Viễn.

"Chuyện này..."

Hai người nghe vậy thì hơi sững sờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận