Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 363: Gãy cung tên

Cho nên để làm một trong chín môn phái lớn, Đường Môn phải mạnh hơn Ngũ Độc một chút. Đường Gia Bảo cũng bị người chơi gọi đùa là Đoạn Thoái Bảo, Phế Vật Bảo.

Nhưng Trầm Mặc Quả Ngôn này vừa ra tay, lại kinh diễm như vậy, có thể dùng cung tên chơi đến trình độ này, hiển nhiên cao thủ không thể so được với người tên Trầm Mặc Quả Ngôn này. Nhìn y tuổi tác một bó lớn còn phải chơi game kiếm tiền, hiển nhiên là do cuộc sống bức bách. Nếu như trẻ lại hai mươi tuổi, dựa vào bản lĩnh này hoàn toàn có thể đi thi đấu chuyên nghiệp.

Một mũi tên của Trầm Mặc Quả Ngôn đẩy lùi Linh Trí Thượng Nhân, Mặc Bạch cũng sử dụng khinh công phi thân lên, đại đao trong tay rơi xuống, chém xuống tay áo đang cuốn trường kiếm của Phi Vân Đạp Tuyết của Linh Trí Thượng Nhân. Cuối cùng Phi Vân Đạp Tuyết cũng có thể lấy lại trường kiếm.

"Lại dám phá hủy áo cà sa của Phật gia!"

Y phục bị chém hỏng, Linh Trí Thượng Nhân giận tím mặt, mãnh mẽ giậm chân một cái.

"Uỳnh!"

Mặt đất chấn động một chút, một đạo chân khí dưới chân Linh Trí Thượng Nhân khuếch tán ra, chấn động khiến cơ thể của Mặc Bạch bị chậm lại, Linh Trí Thượng Nhân mạnh mẽ vỗ một chưởng về phía Mặc Bạch.

"Phụt

Nhưng Linh Trí Thượng Nhân vừa giơ tay lên, phía sau đột nhiên mát lạnh, ngay sau đó không gian vặn vẹo một hồi, một thân ảnh lam đậm xuất hiện phía sau Linh Trí Thượng Nhân, không phải Ngạnh Hạp Ngọc Khê thì còn là ai nữa.

"Hở?"

Một đao đâm xuống, trên đầu Ngạnh Hạp Ngọc Khê nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Sức tấn công của phái Ngũ Độc cũng không phải là mạnh, độc với cổ mới là ưu thế. Chủy thủ này của Ngạnh Hạp Ngọc Khê đã được ngâm độc, một đao chém xuống vốn phải khiến Linh Trí Thượng Nhân trúng độc mới đúng. Nhưng tên đại ma đầu này chỉ bị thương ngoài da, mẹ nó, sức mạnh lại được tăng lên, ngay cả kháng độc cũng được tăng theo.

"Hạ độc thủ phía sau, quả nhiên người Trung Nguyên không có hào kiệt!" Linh Trí Thượng Nhân cười khinh miệt, âm thầm vận chân khí, tăng bào tung bay, Ngạnh Hạp Ngọc Khê bị đánh bay ra ngoài, bất chợt lại xuất chiêu lần nữa tấn công Mặc Bạch.

Cũng may người chơi phái Ngũ Độc căn cốt không kém, nếu không bị luồng nội lực này đánh trúng, Ngạnh Hạp Ngọc Khê cũng không có khả năng chống đỡ nổi.

"Mẹ nó, Trung Nguyên ông nội mi!" Vương Viễn nghe Linh Trí Thượng Nhân nói vậy, hung hăng dựng thẳng ngón giữa.

Phái Ngũ Độc là môn phái Nam Hoang, liên quan quái gì đến Trung Nguyên. Tên chết tiệt này động một chút là người Trung Nguyên, tố chất thật sự kém.

Mặc dù một chém của Ngạnh Hạp Ngọc Khê không gây thương tổn đến Linh Trí Thượng Nhân, nhưng cũng không hẳn là không có tác dụng. Linh Trí Thượng Nhân bị đâm hơi chao đảo một chút, giúp cho Mặc Bạch có thời gian phản ứng.

Chậm một chút, đại đao trong tay Mặc Bạch đưa ngang một cái chắn trước người.

"Đinh!"

Một âm thanh vang lên, một chưởng của Linh Trí Thượng Nhân đánh thẳng lên thân đao của Mặc Bạch.

Mặc Bạch và Phi Vân Đạp Tuyết bị một chưởng này đánh lùi bảy tám bước về sau.

"Xèo xèo!"

Một làn khói trắng bốc lên, Mặc Bạch cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên thân đao bị Linh Trí Thượng Nhân đánh một chưởng xuất hiện một dấu tay màu đen.

Chiếm lại thế thượng phong, Linh Trí Thượng Nhân đương nhiên không thể buông tha, tung người đánh về phía hai người kia.

"Vút!"

Đúng lúc này, Trầm Mặc Quả Ngôn vẻ mặt lãnh đạm, giương cung lắp tên bắn tới.

Lại một trận mưa tên bay đến trước mặt Linh Trí Thượng Nhân.

"Bắn rất tốt!"

Vương Viễn thấy thế, nhịn không được hô một tiếng.

Trong game võ hiệp, dù là NPC hay là người chơi cũng sẽ không bay, phi thân vào không trung chắc chắn hành động sẽ bất tiện.

Sau khi Trầm Mặc Quả Ngôn bắn ra mũi tên đầu tiên sẽ không ra tay nữa, nhưng khoảnh khắc mũi tên thứ hai bắn ra cũng vô cùng chính xác.

Trong Đại Võ Tiên không có vị trí nào tuyệt đối dành cho các nghề nghiệp. Bất kì môn phái nào cũng có thể dễ dàng tấn công và phòng thủ. Nhưng người chơi lại luôn theo thói quen mà phân chia vị trí của nghề nghiệp dựa theo game phương Tây.

Về cơ bản thì tác dụng của nghề nghiệp tầm xa ở trong game là khống chế cục diện.

Môn phái tầm xa bình thường như Ngũ Độc và Đường Môn, phần lớn đều ở hậu phương, liên tiếp tấn công đối tượng để gây hỗn loạn, cắt ngang chiêu thức của BOSS.

Trầm Mặc Quả Ngôn là ngoại lệ, người này ra tay rất ít. Tuy rằng cho đến giờ chỉ bắn hai tên, nhưng mỗi một tên đều mang tới tác dụng quan trọng.

Vững vàng bình tĩnh, người hồn hợp nhất! Người kia quả thật là một cao thủ.

Mưa tên bay tới, Linh Trí Thượng Nhân cuống quít sử dụng một thân công phu nặng nề ngã xuống. Sau khi rơi xuống đất, lão hung ác liếc mắt nhìn Trầm Mặc Quả Ngôn, tiện tay mò ra sau lưng, lôi ra một mặt chũm chọe bằng đồng, tay vung lên ném về phía Trầm Mặc Quả Ngôn.

"??"

Trầm Mặc Quả Ngôn thấy thế hơi sửng sốt, lúc này giơ cung gỗ trong tay lên đón đỡ.

Nhưng chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, vũ khí của Trầm Mặc Quả Ngôn theo tiếng mà đứt đoạn, đường đi của chũm chọe đồng hơi lệch đi, bay thẳng sượt qua cổ của Trầm Mặc Quả Ngôn, lưu lại một vết máu trên cổ y.

"Ực..."

Trầm Mặc Quả Ngôn nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh chảy dọc theo gò má.

Đường Môn là môn phái ỷ lại vũ khí nhất trong tất cả các môn phái.

Những môn phái khác nếu không có vũ khí thì có thể dùng quyền cước, Đường Môn mà không có cung nỏ thì chỉ có thể dùng tay ném ám khí.

Ám khí và mũi tên đều là vật phẩm tiêu hao, loại cung thủ bạo lực như Trầm Mặc Quả Ngôn này thì chỉ có mũi tên trên người, rất hiếm khi cầm theo ám khí, không có cung thì căn bản như đánh mất sức chiến đấu vậy.

Dựa theo thiết lập của hệ thống, Linh Trí Thượng Nhân này là BOSS do một tổ đội năm người mở, thực lực tăng lên căn cứ theo năm người trong đội. Mặc dù thực lực của đám Phi Vân Đạp Tuyết không yếu, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó với Linh Trí Thượng Nhân.

Trầm Mặc Quả Ngôn là người khống chế trận đấu, cũng là người quan trọng nhất trong đội ngũ này.

Bây giờ vũ khí của Trầm Mặc Quả Ngôn bị gãy, nhóm Phi Vân Đạp Tuyết nhất thời mất đi cao thủ khống chế thế trận, vốn đang là cục diện 5:5, nháy mắt rơi thẳng xuống thế yếu.

[Đại Thủ Ấn] của Linh Trí Thượng Nhân cực kỳ mạnh, chưởng lực cứng rắn bá đạo, không có áp chế từ sát thương tầm xa, ba người Phi Vân Đạp Tuyết căn bản không tiếp cận gần được, cứ thế bị BOSS nã từng chưởng một, liên tiếp lùi về phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận