Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 704: Tề Ứng lừa bịp

Hai tên Vương Viễn và Mario thì đi theo Đinh Lão Tiên tới phường đan dược của phái Nga Mi.

Vương Viễn đến phường đan dược là để tìm Tề Ứng chế thuốc.

Mario đi theo Vương Viễn là muốn xem thử xem có kiếm được chút lợi ích nào không.

Một đệ tử chính phái mà lăn lộn giang hồ thành dạng như Mario, cũng có thể coi là một đóa hoa tuyệt thế.

Trong phường đan dược, Tề Ứng vẫn đang còn hoài niệm thanh xuân đã qua dưới trời chiều của y, gảy kiếm mà ca: Hận kéo dài khiến người tiều tụy, trường kiếm này không còn phong nhận.

“Đây chính là sư phụ của lão Tiên đó hả?”

Phản ứng của Mario khi lần đầu tiên nhìn thấy tên luôn mồm lải nhải Tề Ứng gần như giống hệt Vương Viễn, so với những NPC khác, tên Tề Ứng này quả thực không bình thường chút nào.

Vừa mở miệng nói cứ y như đọc thơ.

“Nói khẽ thôi!”

Dứt lời, Đinh Lão Tiên trừng mắt nhìn Mario, tiến lên phía trước nói: “Sư phụ! Bạn của ta muốn gặp ngài!”

“Tề tiền bối, chúng ta đã từng gặp nhau rồi!”

Vương Viễn vội vàng tiến lên chào hỏi: “Tiểu tăng Ngưu Đại Xuân, sư phụ Huyền Từ đại sư bảo ta đến thăm hỏi ngài.”

Vương Viễn xem như đã phát hiện ra, khi đang làm việc trong môn phái chính phái, chỉ cần lôi danh hiệu Huyền Từ ra là có thể làm chơi ăn thật.

“Hóa ra là cao đồ của Huyền Từ đại sư!”

Quả nhiên, Tề Ứng nghe nói hòa thượng trước mặt này là đồ đệ của Huyền Từ, lập tức giương mi, trên mặt hơi lộ vẻ ngạc nhiên, hiếm khi nói ra được một câu người bình thường có thể nghe hiểu.

“Không biết các hạ tìm Tề mỗ có chuyện gì?”

Kế đó Tề Ứng lại hỏi.

“Lần trước tiểu tăng tới đây, Tề tiền bối từng nói ngài có một kẻ thù tên là Dương Tiêu đúng không?” Vương Viễn lại dùng chiêu cũ, y như lúc lừa Diệt Tuyệt sư thái vậy.

“Dương Tiêu?!”

Nghe thấy hai chữ Dương Tiêu, mặt Tề Ứng biến sắc, trừng muốn rách cả mí mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không giết chết được ác tặc kia, Tề mỗ thề không làm người!”

“Ha ha!”

Vương Viễn bật cười bảo: “Ngài có thể làm người rồi! Tiểu Đinh Đinh biết ngài có thù này, đêm đêm trằn trọc không yên giấc, thế là gã với tiểu tăng cố ý đến Tây Vực một chuyến, dìm chết ác tặc Dương Tiêu trong hố phân rồi!”

“Thật vậy không?”

Tề Ứng nghe vậy, vẻ mặt vốn đang tức giận nháy mắt biến thành mừng như điên, trong sự mừng rỡ còn mang theo chút khó tin.

“Người xuất gia không nói dối!” Vương Viễn chắp tay trước ngực nói: “Hiện trên giang hồ đã có lời đồn rồi, Tề tiền bối dĩ nhiên có thể xem thông cáo giang hồ.”

“Trời xanh có mắt mà!!!”

Vương Viễn vừa dứt lời, Tề Ứng trực tiếp quỳ trên mặt đất, giơ hai tay lên cao, lớn tiếng kêu lên: “Sư phụ ơi, ngài có thể nhắm mắt rồi!”

“Ặc…”

Tề Ứng đúng là một người cảm tính, hành động khiến Vương Viễn và Mario chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Đinh Lão Tiên lại bình tĩnh vô cùng, xem ra tập mãi thành quen với những phản ứng thái quá của Tề Ứng.

“Thật có lỗi, tại hạ thất lễ quá rồi!”

Kích động qua đi, Tề Ứng đứng dậy, cảm kích nhìn ba người Vương Viễn rồi nói: “Các ngươi giúp ta báo một mối thù lớn như vậy, về sau mạng của Tề Ứng này chính là của các ngươi!”

“Thật không?”

Mario hưng phấn nói: “Nghe nói ngươi là tông sư luyện dược, chế cho ta mấy bình Tạo Hóa Đan được không?”

“Không được!”

Tề Ứng khoát tay quả quyết từ chối.

“Bố tổ sư, ngươi nói không giữ lời hả?” Mario khinh bỉ nói: “Mới vừa còn nói mạng ngươi chính là của bọn ta!”

“Đúng vậy!” Tề Ứng nói rõ: “Mạng là của các ngươi nhưng đồ là của ta.”

“Đậu xanh rau má…”

Mario cố kiềm nén xúc động muốn táng một phát vào mặt Tề Ứng.

Má nó chứ, quả nhiên là tên mặt dày mày dạn, người sau so với người trước còn không biết xấu hổ hơn, nếu mà đem ra so sánh, Mario tuổi còn rất trẻ, không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể xuất sắc như Tề Ứng.

“A di đà phật!”

Vương Viễn đứng cạnh đó cất tiếng niệm phật, tỏ vẻ chính nghĩa nói: “Tiểu Ma này, hàng yêu trừ ma chính là trách nhiệm của người chính phái, sao ngươi có thể đòi vật phẩm quý giá của Tề tiền bối chứ?”

Nói đến đây, Vương Viễn quay đầu lại nhìn Tề Ứng: “Tề tiền bối, đan dược gì đó chỉ là vật ngoài thân, Tiểu Ma nói đùa với ngài đó, giờ tiểu tăng chỉ có một chuyện muốn nhờ.”

“Vậy thì dễ nói!”

Tề Ứng nói rất thẳng thắn: “Chỉ cần không yêu cầu ‘vật ngoài thân’, mạng của Tề mỗ này chính là của các ngươi!”

“Nếu nhờ ngài hỗ trợ luyện dược thì sao?” Vương Viễn hỏi.

“Dĩ nhiên có thể!” Tề Ứng đáp: “Niệm tình các ngươi đã giết tên ác tặc Dương Tiêu, phí gia công ta sẽ chiết khấu cho các ngươi 70%!”

“Còn muốn tiền nữa hả??!!”

Mario trợn mắt thật to, Vương Viễn cũng ngớ người ra.

Phí gia công chiết khấu 70% nghĩa là gì? Rõ ràng chính là luyện dược không miễn phí… Má nó chứ, sao bảo mạng đều là của bọn ta mà? Bảo ngươi hỗ trợ luyện dược mà còn muốn lấy tiền hả? Chơi cái gì thế?

“Dĩ nhiên rồi!”

Tề Ứng chỉ lên đỉnh đầu mình và nói: “Người đang làm, trời đang nhìn, mạng của ta có thể cho ngươi, nhưng không thể phá vỡ quy củ được! Từ trước đến giờ Tề mỗ không luyện dược cho người ngoài, có thể giúp các ngươi luyện được đã là phá lệ rồi!”

“Được rồi!”

Vương Viễn gật đầu, bất đắc dĩ nói.

Tề Ứng nói đúng, y chính là đan dược sư cấp tông sư duy nhất trong trò chơi, có vốn liếng để kiêu ngạo, không luyện đan cho người chơi ngoài Nga Mi cũng là thiết lập sẵn có của y. Nếu không phải nhóm Vương Viễn giết chết Dương Tiêu, chỉ sợ bây giờ y còn đang đứng đó ngâm thơ, chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ ấy chứ.

Chuyện gì mà tiền có thể giải quyết được thì không gọi là chuyện, có thể dùng tiền mời Tề Ứng luyện đan cho vốn là chuyện chẳng dễ dàng gì.

Vương Viễn không phải người gò bó, dĩ nhiên sẽ không vì chút phí luyện đan mà dông dài với Tề Ứng, lỡ như làm mất hết độ thiện cảm với người ta, sau này có tiền cũng chẳng có chỗ tiêu.

“Ngài có thể luyện đan dược này không?”

Vương Viễn lôi tấm “Tục Thế Tiên Phương” mà Hồ Thanh Ngưu cho từ trong ngực áo ra, đưa cho Tề Ứng xem.

“Thần… Thần đan tái tạo!”

Tề Ứng nhìn thấy phương thuốc Vương Viễn đưa tới thì đột nhiên sửng sốt, mất khoảng ba giây mới chìa tay ra giá: “Ba trăm năm mươi lượng vàng!”

“???”

“!!!”

Ba người Vương Viễn nghe thấy cái giá Tề Ứng đưa ra thì đứng hình lần nữa.

“Tề tiền bối này! Đây là tiền công hay giá thành phẩm vậy?” Vương Viễn thận trọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận