Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1473: Thần tăng quét rác (2)

Có thể nói, toàn bộ mọi thứ mà Vương Viễn có được hiện giờ đều đến từ Phật pháp do hòa thượng quét rác truyền dạy, nếu không có hòa thượng quét rác truyền dạy, chắc giờ Vương Viễn chỉ là một người chơi chỉ biết cắm mặt vào luyện võ công, sao có thể có tu vi như hiện tại chứ.

Đáng tiếc, sau khi lão sư phụ truyền thụ Phật pháp cho Vương Viễn xong thì đã biến mất.

Vương Viễn cũng từng đi tìm lão vài lần nhưng đều không có kết quả, không thể ngờ hơn một năm trôi qua, vẫn có thể gặp lại hòa thượng quét rác.

Có thể hiểu được tâm trạng của Vương Viễn lúc này.

“A di đà phật!”

Nhìn thấy Vương Viễn, hòa thượng quét rác vô cùng vui mừng: “Đồ nhi Ngộ Si, đã lâu không gặp, tu vi ngày càng tiến bộ, không biết có bỏ bê Phật pháp hay không!”

“Đồ nhi ngày ngày nghiên cứu Phật pháp, không dám lười biếng một chút nào.” Vương Viễn vội vàng nói.

Chuyện này Vương Viễn đúng là không hề ba hoa chích choè, sau khi biết được cách dùng tuyệt vời của Phật pháp, tuy Vương Viễn không hiểu Phật pháp, nhưng không có việc gì cũng sẽ lật xem kinh thư. Cho dù gặp phải cao tăng am hiểu Phật pháp như Phương Chứng, Huyền Từ, hắn cũng có thể dùng Phật học ngụy biện vài câu, có thể lừa người sống thành người chết, tác dụng gần bằng với Phúc Ngữ Thuật.

“Được! Được! Được!”

Hòa thượng quét rác nói ba tiếng “Được”, người lão lóe lên một cái, từ một bên cửa sổ khác nháy mắt dịch chuyển vào bên trong Tàng Kinh Các.

Không sai, chính là dịch chuyển trong nháy mắt! Đột nhiên biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện, cùng loại với Càn Khôn Ma Lộng của Vương Viễn, nhưng vẻ mặt của hòa thượng quét rác lại vô cùng thản nhiên.

“!!!!!”

Trông thấy thân thủ của lão tăng, đám Mộ Dung Bác không khỏi cả kinh trợn tròn mắt.

“Sư đệ! Sư phụ ngươi không phải là phương trượng Huyền Từ sao? Vị này là?”

Tiêu Phong hỏi Vương Viễn với vẻ khó hiểu.

“Sư phụ Phật pháp!” Vương Viễn ăn ngay nói thật: “Sư phụ ta là người có tu vi Phật pháp mạnh nhất hiện giờ!”

“Hừ!”

Cưu Ma Trí đứng ở một bên nghe vậy bèn lộ vẻ mặt khinh thường.

“Hân hạnh được gặp thần tăng!”

Tiêu Phong ôm quyền với hòa thượng quét rác, còn định hành lễ.

Hòa thượng quét rác lại nhẹ nhàng nâng tay trái lên, nâng Tiêu Phong đứng dậy từ khoảng cách mấy trượng, sau đó nói: “Tiêu thí chủ lòng mang thiên hạ bá tánh! Lão tăng hẳn phải nên cảm tạ ngươi mới đúng! Nước Liêu có một vị hoàng đế tốt như ngươi, đúng là chuyện may mắn ở trong thiên hạ!”

“Thần tăng quá khen!”

Tiêu Phong có hơi kinh hãi, y nói với vẻ khiêm tốn.

Võ công của Tiêu Phong vốn đã vô địch thiên hạ, bây giờ sau khi lên ngôi hoàng đế lại có thêm chân long hộ thể, cấp bậc đã đạt tới 200, thăng lên cấp Thần.

Nhưng Tiêu Phong lại không thể nhìn thấu tu vi của lão tăng trước mắt, hiển nhiên là cao hơn y rất nhiều.

“Hoàng đế...”

Cha con Mộ Dung cả đời đều hướng tới ngôi vị hoàng đế, Tiêu Phong vốn chỉ là một kẻ ăn mày, bây giờ lại ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, trong lòng Mộ Dung Phục vốn đã cực kỳ ghen ghét, hiện tại hòa thượng quét rác lại khen Tiêu Phong là một vị hoàng đế tốt, Mộ Dung Phục không khỏi cảm thấy khó chịu, y hét lên một tiếng: “Ta hỏi ngươi là ai, ngươi ở đây đã bao lâu!”

“Ngươi nói chuyện với sư phụ ta cẩn thận một chút, nếu không ta sẽ siêu độ ngươi đấy!”

Nghe thấy giọng điệu hung ác của Mộ Dung Phục, Vương Viễn đen mặt, hắn lấy Đấu Chiến ra, nhoáng một cái nó đã dài hơn một trượng, đầu côn to bằng miệng chén gõ mạnh xuống mặt đất.

“Ầm vang!”

Mặt đất chấn động, sắc mặt Mộ Dung Phục lập tức thay đổi.

“Đồ nhi Ngộ Si chớ có vô lễ!” Hòa thượng quét rác vẫy tay, lão nói với Mộ Dung Phục: “Ta ở đây đã bao lâu ấy hả... Từ lần đầu tiên Tiêu lão thí chủ tới đây đọc trộm kinh thư, ta đã ở đây mười mấy năm rồi...”

“Ha?!”

Tiêu Viễn Sơn nói với vẻ kinh ngạc: “Sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi bao giờ?”

“Trong mắt của Tiêu lão thí chủ chỉ có võ công bí tịch, tất nhiên là không nhìn thấy ta rồi!” Hòa thượng quét rác mỉm cười, lão vung tay áo lên, chân khí nhu hòa tản ra khắp nơi.

“Rầm!”

Kệ để kinh bị đám người Vương Viễn đánh đổ đồng loạt được dựng lên, trở về vị trí cũ.

“Hít...”

Đám Tiêu Viễn Sơn thấy thế thì không khỏi hít hà một hơi.

Dùng nội lực cách không di chuyển vật, hay nâng kệ để kinh lên, đám Tiêu Viễn Sơn có thể làm được, chẳng qua mấy việc như vậy thật sự rất tốn sức, để nâng toàn bộ kệ để kinh ở trong Tàng Kinh Các lên một cách nhẹ nhàng giống như hòa thượng quét rác, mọi người thật sự không làm được.

Càng đáng sợ hơn chính là chân khí của hòa thượng quét rác này rất nhu hòa, mặc dù đụng vào người nhưng lại không hề cảm nhận được một chút lực đạo nào, nội công tu vi như vậy quả thật là kinh thế hãi tục.

Ngay cả người làm đồ đệ như Vương Viễn cũng kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Học Phật pháp với hòa thượng quét rác lâu như vậy, Vương Viễn biết vị hòa thượng này rất có bản lĩnh, nhưng có cao đến mấy thì cũng không thể sánh bằng phương trượng Huyền Từ, nhưng sau khi trông thấy cảnh tượng vừa rồi, Vương Viễn biết bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Tuy tu vi của Vương Viễn không phải tuyệt đỉnh, nhưng hắn vẫn có mắt nhìn, sư phụ Phật pháp của mình có võ công tu vi thông thiên triệt địa, e rằng còn cao hơn cả cao thủ tuyệt đỉnh Tiêu Phong.

Làm xong tất cả mọi việc, ánh mắt của hòa thượng quét rác dừng lại ở trên người Mộ Dung Bác.

Mộ Dung Bác không khỏi chấn động, thân thể lập tức run rẩy, giống như cả người bị người ta nhìn thấu.

“Haizz!”

Hòa thượng quét rác nói: “Mộ Dung lão thí chủ sống ở Trung Nguyên nhiều năm, vốn tưởng rằng ngươi sẽ có sự tài hoa phong lưu của nhân sĩ Trung Nguyên, ai ngờ ngươi cũng coi tâm đắc Phật pháp của tổ sư Thiếu Lâm giống như giày rách. Ngày xưa có người lấy gùi bỏ ngọc, hai vị cư sĩ là cao nhân lúc bấy giờ cũng như vậy, ha ha, ha ha!”

Người tinh thông Phật pháp, mắng chửi người không hề có một lời thô tục, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đang mắng Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác là mấy kẻ thiển cận, mà bọn họ lại không thể phản bác.

Trong lúc nói chuyện, hòa thượng quét rác cầm chổi bước về phía trước.

Mỗi một bước lão lại quét một cái, kinh thư rơi đầy đất tầng tầng lớp lớp bay về chỗ cũ. Lúc hòa thượng quét rác đi tới trước mặt Cưu Ma Trí, Tàng Kinh Các vốn đang cực kỳ lộn xộn, lúc này đã được dọn dẹp sạch sẽ, trở lại như lúc ban đầu.

Hòa thượng quét rác không chỉ có võ công cao, tu vi cũng rất sâu, điều này khiến cho mọi người kinh hãi không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận