Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 439: Sự cố ở Thiếu Lâm tự

“Vậy… cũng được.”

Độc Cô Tiểu Linh ngẩn người, cũng không phản bác.

Chu Bá Thông chính là sự tồn tại sánh ngang với thiên hạ ngũ tuyệt. Tấm lệnh bài này có thể triệu hồi Chu Bá Thông, tương đương với việc tìm một tay đấm cấp bậc thiên hạ ngũ tuyệt. Tuy chỉ có ba lần, nhưng cũng có thể nhìn ra được giá trị của miếng lệnh bài này.

Thực ra những thứ mà Độc Cô Tiểu Linh học đã vượt ra khỏi phạm vi võ học công pháp. Cho dù Chu Bá Thông có cho cô bí tịch võ công, thì học vào cũng không có giá trị. Dù sao thì thứ mà cô nghiên cứu cũng chính là khoa học, có sự khác biệt khá lớn với võ học.

Thu lệnh bài lại, ba người Vương Viễn dẫn Chu Bá Thông bước lên thuyền rời khỏi đảo Đào Hoa.

Trong trò chơi, NPC thường không thể sử dụng trạm truyền tống, nhưng nếu có người chơi tổ đội, thì NPC có thể hưởng thụ lợi ích của việc một ngày ngàn dặm này một chút.

Sau mấy lần chuyển tiếp, cuối cùng bốn người cũng tới được Hành Dương.

Bị nhốt ở đảo Đào Hoa mười mấy năm, một người thích náo nhiệt như Chu Bá Thông hiển nhiên giống như chim nhỏ sổ lồng, phải gọi là nhảy nhót khắp mọi nơi. Nếu không phải Độc Cô Tiểu Linh lôi thuật cơ quan ra đe dọa, thì chỉ sợ vừa rời khỏi trạm dịch đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.

Vương Viễn cũng muốn đi tới Hắc Long Đàm giao nhiệm vụ với hai cô gái, xem có thể liếm được chút phần thưởng gì đó hay không. Nhưng hắn vừa mới đến thành Hành Dương thì đã nhận được bồ câu đưa thư của Huyền Từ.

Từ ngữ trong thư cực kỳ ngắn gọn, chỉ có một hàng chữ: “Đồ nhi Đại Xuân, nhận được thư thì nhanh chóng trở về Thiếu Lâm tự!”

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không khó để nhìn ra được sự việc khẩn cấp từ trong hàng chữ.

Vương Viễn đã quen biết Huyền Từ lâu như vậy, cũng xem như hiểu được tính cách của lão. Nếu không phải đã xảy ra chuyện khẩn cấp thật, lão cũng sẽ không dùng bồ câu đưa thư cho mình.

“Các ngươi tự mình đi giao nhiệm vụ đi!”

Thu bồ câu đưa tin lại, Vương Viễn quay đầu nói với hai người Độc Cô Tiểu Linh. Vương Viễn không bị trúng cổ, có giao nhiệm vụ hay không cũng không khác biệt cho lắm. Người có nhân phẩm và võ công như Anh Cô, tám phần cũng sẽ không đưa cho đồ gì tốt, việc có nặng nhẹ, hiển nhiên chuyện của Thiếu Lâm tự quan trọng hơn, dù sao thì thân phận của Vương Viễn cũng ở nơi này.

“Ngươi định đi đâu?”

Hai người khó hiểu hỏi, một người thích chiếm lợi ích như Vương Viễn, sao có thể thiếu việc giao nhiệm vụ được.

“Thiếu Lâm tự có việc gấp! Ta phải trở về!” Vương Viễn nói sự thật: “Ta không giống các ngươi, ta là đồ đệ đầu tiên của chưởng môn, nói không chừng phương trượng kế tiếp chính là ta… Đến lúc đó ta sẽ xây hai hậu cung ở Thiếu Lâm tự cho hai ngươi, chẳng phải là đẹp lắm hay sao?”

“Ai thèm! Không biết xấu hổ! Sư phá giới! Con lừa ngốc chết tiệt!”

Hai người đồng thời dựng ngón giữa.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha, cắm đầu chui vào trạm dịch, rồi biến mất trước mặt hai người.



Cảnh tượng vừa chuyển, Vương Viễn đã tới Thiếu Lâm Tự, lập tức đi thẳng tới Đại Hùng bảo điện.

Dọc theo đường đi, gặp được không ít NPC Thiếu Lâm đều đang nhíu chặt mày, dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất khủng khiếp, thậm chí ánh mắt nhìn mình còn có chút kỳ quái.

Vương Viễn đột nhiên có chút lo sợ và bất an.

Không phải chứ, lần này lão tử xuống núi không gây họa, không phải chỉ là đốt một khu rừng thôi sao. Đó là do Độc Cô Tiểu Linh ra tay, ta chỉ đưa ra ý kiến, cũng không làm chuyện xấu gì khác. Lẽ nào vì thả Chu Bá Thông ra sao? Chu Bá Thông này cũng không giống tên khốn nạn mà.

Dọc theo đường đi, Vương Viễn thầm phỏng đoán, chẳng mấy chốc đã đến cửa Đại Hùng bảo điện

Lúc này, có không ít người chơi đứng ở cửa Đại Hùng bảo điện.

Tất cả đều đang tụ tập trước cửa nhìn vào bên trong, cũng cau mày thổn thức cảm thán, Vương Viễn thoáng nghe thấy bọn họ thì thầm: “Sao có thể chứ? Sao hắn lại làm ra loại chuyện này? Ta không tin đâu!”

“Ngươi thì hiểu cái khỉ gì! Không phải đồng tộc của ta, chắc chắn không cùng một lòng với chúng ta! Tên người Hồ đó phát điên, ngay cả người thân của mình cũng giết!”

“???”

Nghe được lời này, trong lòng Vương Viễn khẩn trương.

“Người Hồ? Không phải đồng bào của mình? Lẽ nào là?”

Đang nghĩ ngợi, Vương Viễn chen vào trong Đại Hùng bảo điện, chỉ nhìn thấy hai thi thể nằm ngay chính điện, thi thể được vải trắng che lại, chỉ lộ ra hai đôi chân, nhìn chữ viết trên chân, rõ ràng là cách ăn mặc của nông dân.

“Đại Xuân! Ngươi tới rồi!”

Thấy Vương Viễn vào điện, Huyền Từ đang niệm kinh siêu độ đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó phất phất tay, nói với xung quanh: “Đều trở về đi, nơi này không có chuyện của các ngươi.”

Không có người nào dám làm trái mệnh lệnh của Huyền Từ, chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều tản ra, chỉ còn lại hai người Vương Viễn và Huyền Từ.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Vương Viễn nhìn hai thi thể trên đất một cách ngờ vực rồi hỏi: “Hai người này là ai?”

“Hai người này là gia đình nông dân ở dưới núi!” Huyền Từ đáp: “Là vợ chồng Kiều Tam Hòe!”

Nghe được cái tên này, Vương Viễn đột nhiên sửng sốt nói: “Đây… đây không phải là cha mẹ của Kiều đại ca sao?”

Lúc trước Huyền Từ đã nói qua về thân thế của Kiều Phong cho Vương Viễn nghe, cho nên hắn cũng không xa lạ gì với cái tên Kiều Tam Hòe này.

“Không sai!”

Huyền Từ gật đầu.

“Trời đụ! Ai làm vậy?”

Sau khi xác nhận thân phận của người chết, Vương Viễn lập tức nôn nóng.

Tuy không quen Kiều Tam Hòe, nhưng Vương Viễn và Kiều Phong qua lại thân thiết, cha mẹ của bạn mình bị giết, hiển nhiên hắn vừa sợ vừa giận.

Kiều Phong đã vô cùng đáng thương rồi, cha mẹ ruột bị người vung đao chém chết, bản thân thì thanh bại danh liệt. Ngay cả vị trí bang chủ Cái Bang cũng mất luôn. Gia đình là nơi gửi gắm duy nhất, nhưng hiện tại cha mẹ nuôi trong nhà lại bị người ta tàn nhẫn giết hại. Hệ thống này thật sự quá không thân thiện với Kiều Phong.

“Không rõ lắm!”

Huyền Từ lắc đầu đáp: “Nhưng hiện tại toàn bộ chứng cứ đều hướng vào Kiều Phong!”

“Không thể nào!”

Vương Viễn kích động nói: “Ta còn không hiểu rõ Kiều Phong là người thế nào sao? Làm sao hắn có thể làm ra loại chuyện này được?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận