Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 938: Đường thủy

Quả nhiên quyền lực là một thứ khiến người vô cùng nghiện.

Chẳng trách lại có nhiều người như vậy liều mạng trèo lên cao, muốn làm hoàng đế, muốn làm chí tôn vô thượng, cho dù là trong trò chơi, cũng có rất nhiều người chơi muốn lập bang phái, tranh bá thiên hạ.

Con mẹ nó, loại cảm giác chỉ tay khắp giang sơn, nắm giữ vận mệnh của người đời trong lòng bàn tay mình, thật khiến người ta không có cách nào chống đỡ được.

Sau khi đánh bại truy binh, Vương Viễn gửi tin nhắn cho Tống Dương: “Đang ở đâu rồi?”

“Cổng trạm dịch thành Đại Lý, trạm dịch bị chắn rồi, ta không đi được, ngươi thì sao?” Tống Dương trả lời.

“Cũng đang ở thành Đại Lý!” Vương Viễn đáp.

“Truy binh thì sao? Cắt đuôi hết chưa?” Tống Dương lại hỏi.

“Chết, chạy trốn, bị thương!” Vương Viễn thản nhiên đáp: “Nhưng chết nhiều nhất!”

“Lại chém gió!” Tống Dương khinh bỉ bảo: “Ngươi không chém gió thì chết sao?”

Tống Dương không hề nghi ngờ một chút nào về thực lực của Vương Viễn, nhưng một người có mạnh mẽ đến đâu cũng có giới hạn, bị mấy chục nghìn người chơi đuổi theo sát đít, ngươi nói ngươi đánh người ta chết, chạy trốn, lại bị thương, đây không phải là nói vớ vẩn sao? Là ai cũng sẽ không tin chuyện này.

“Thật đó! Ngươi đang ở trạm dịch nào rồi? Ta qua đón ngươi!” Vương Viễn trả lời tin nhắn, hủy bỏ thuật dịch dung, kéo bộ quần áo thời trang lộn xộn trên người xuống.

“Ở trạm trung chuyển trung tâm đường cái!”

“Đến ngay đây!”

Vương Viễn đóng thanh tin nhắn lại, dẫn binh lính trùng trùng điệp điệp đi về phía trạm dịch một cách nghênh ngang.

Hắn rêu rao gây sự chú ý như vậy, khiến người chơi trên đường đều liếc xéo, những người đuổi giết Vương Viễn, thấy tay hòa thượng đó đột nhiên xuất hiện, còn dẫn theo nhiều binh lính như vậy, người nào cũng hận đến nghiến răng ken két, nhưng lại không biết phải làm sao, dù sao thì bọn họ cũng đã được chứng kiến sự khủng khiếp của quân đội rồi.

“Đây là tình huống gì vậy? Những binh lính đuổi giết người chơi vừa rồi đó, là do ngươi làm ra sao?”

Trông thấy Vương Viễn dẫn theo đội quân phía sau tới đón mình, Tống Dương cũng vô cùng ngạc nhiên, vừa rồi cô cũng đã để ý thấy binh lính đuổi giết người chơi trên đường, nhưng hoàn toàn không ngờ lại là do Vương Viễn gây ra.

Tên hòa thượng này thật đúng là quá giỏi, biến quân đội nước Đại Lý thành thuộc hạ của mình, con mẹ nó chứ…

“Khà khà!”

Vương Viễn cười khà khà, cầm miếng lệnh bài trong tay, quơ quơ trước mặt Tống Dương và bảo: “Bây giờ ta chính là đại diện của Trấn Nam Vương ở nước Đại Lý! Ta phong cho ngươi làm vương phi!”

“Xí! Ai thèm!” Tống Dương đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bây giờ nghĩ xem, nên ra ngoài kiểu gì đây? Trạm dịch đều bị chắn cả rồi!”

“Dễ thôi!”

Vương Viễn chỉ vào những người chơi chắn đường xung quanh trạm dịch, nói: “Người kia, kéo bọn họ đi cho ta!”

“Tuân lệnh!”

Đám binh lính tuân lệnh, bước đều về phía trước, dưới con mắt của bao người, người chơi chắn ở cửa trạm dịch đều bị túm cổ áo lôi đi.

“Đi thôi!”

Vương Viễn không nhanh không chậm cùng Tống Dương bước vào trạm dịch dưới ánh nhìn chăm chú đầy tức giận và kinh ngạc của tất cả mọi người, ngồi lên cỗ xe ngựa trở về Trung Nguyên.

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người Vương Viễn đã về đến thành Vô Tích.

“Thành Vô Tích lớn như vậy, cũng không biết nhà họ Vương ở đâu nữa?” Trong nhật ký có ghi chép lại rằng, Lý Thanh La có khả năng đã chuyển bí tịch về nhà họ Vương ở Vô Tích, nhưng trong thiên hạ này có nhiều người họ Vương quá, Vương Viễn cũng họ Vương, ai biết là chyển đến nhà họ Vương nào cơ chứ.

“Nếu như ta nhớ không lầm, thì chắc hẳn là ở Mạn Đà sơn trang!” Vương Viễn nói.

Lý Thanh La với phu nhân của trang chủ Mạn Đà sơn trang trong lời của Tiêu Phong và A Châu rất có khả năng là một người, nhà họ Vương này, tám phần chính là Mạn Đà sơn trang rồi.

“Vậy Mạn Đà sơn trang đó nằm ở đâu?” Tống Dương lại hỏi.

“Cái này…” Vương Viễn ngây người.

Mạn Đà sơn trang không phải là thành chính, cũng không phải là trạm kiểm soát ở thị trấn quan trọng, xe ngựa của trạm dịch không có cách nào chạy thẳng tới, cụ thể nằm ở nơi nào thì chỉ có thể dựa vào người chơi tự mình tìm.

Nếu là ở phương bắc thì còn đỡ, vùng đất bình nguyên một dải bằng phẳng, tìm địa điểm ngược lại cũng đơn giản. Nhưng Giang Nam nhiều nước nhiều sông, đến nơi nào cũng quanh co uốn khúc, muốn tìm một sơn trang không hề dễ dàng. Người phương Nam ra khỏi cửa là phải nhớ nhiều đường như vậy, chẳng trách đều thông minh đến thế.

“Ta đi hỏi trước xem sao.”

Vương Viễn thuận tay kéo thanh bạn bè, tìm Phương Đông Chưa Tỏ để hỏi: “Tiểu Phương, hỏi cái này!”

“?”

Phương Đông Chưa Tỏ trả lời khá ngắn gọn.

“Mạn Đà sơn trang ở đâu ấy nhỉ?” Vương Viễn hỏi.

Phương Đông Chưa Tỏ là người duy nhất trong số vài người bạn mà Vương Viễn quen biết có đọc nguyên tác. Hơn nữa tiểu tử này là đầu mục bắt người của Thần Bổ Ti - Lâm An, khá quen thuộc với một thế hệ Tô Hàng, nếu hắn ta cũng không biết, vậy người khác chắc chắn cũng không biết.

“Ngươi muốn đi tìm Vương Ngữ Yên sao?” Phương Đông Chưa Tỏ tò mò hỏi.

“Vương Ngữ Yên là ai?” Vương Viễn lại càng tò mò hơn.

“Coi như ta chưa nói gì đi!” Phương Đông Chưa Tỏ hơi cạn lời, trả lời: “Trong cốt truyện nguyên tác, Mạn Đà sơn trang ở Vô Tích, Giang Tô! Hình như còn phải ngồi thuyền đi đường thủy nữa… đường thủy đấy ngươi hiểu chứ…”

“Đường thủy…” Đầu Vương Viễn có hơi to lên.

Đường thủy không giống đường bộ, đi trên đường bộ, cho dù không có xe ngựa thì người chơi vẫn có thể chạy, mà đi đường thủy nhất định phải có thuyền. Tuy người chơi có thể lặn xuống nước và bơi, nhưng đường xá xa xôi, không có thuyền chắc chắn không được.

Đương nhiên, phương tiện giao thông vẫn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là đi trên mặt nước không có người dẫn đường thì không được. Đường thủy ở Giang Nam chín khúc mười tám đường cung, hơn nữa còn nhiều lối rẽ, Vương Viễn vốn là một tên mù đường, lại còn là người phương bắc, cho dù có thuyền, muốn tìm được Mạn Đà sơn trang cũng không biết khó thế nào nữa.

“Đầu tiên, ngươi phải tìm được thuyền đã, tiếp đó ngươi phải có đủ tầm nhìn để tìm kiếm tọa độ… bằng không muốn tìm Mạn Đà sơn trang cũng không dễ dàng!” Phương Đông Chưa Tỏ nói tiếp.

“Tầm nhìn? Cái này không khó!” Vương Viễn nghe vậy, lôi ra một cái hộp nhỏ từ trong ngực, sau đó gửi ảnh chụp màn hình cho Phương Đông Chưa Tỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận