Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 640: Sư nương dạy

"Đây là... Thái Nhạc Tam Thanh Phong!"

Bôi Mạc Đình mới liếc mắt đã nhận ra chiêu thức Sơn Hà Vô Dạng dùng lúc này.

Không giống như Cuồng Phong Khoái Kiếm nổi tiếng nhanh, Thái Nhạc Tam Thanh Phong đường đường chính chính là võ học khí tông, chú trọng dùng khí ngự kiếm ưu thế kinh người, cần dùng nội lực hùng hậu mới có thể kích phát uy lực mạnh nhất.

Lúc Bôi Mạc Đình lên tiếng, Sơn Hà Vô Dạng đã tung kiếm ra, đâm vào ngực Hồi Xuân.

"Phập!"

Nội lực khuấy động, Hồi Xuân bị đâm đến hơi lảo đảo.

Ngay sau đó y lại đâm thêm nhát kiếm thứ hai.

"Phập!"

Hồi Xuân lùi về sau một bước.

Sơn Hà Vô Dạng vươn người đuổi theo, ra tay lần nữa, kiếm thứ ba cực kỳ chuẩn xác đâm vào đầu con rối.

"Phập!"

Hồi Xuân bị đâm đến ngửa mặt ra sau, suýt nữa thì ngã nằm xuống đất.

[Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm]

Tuyệt chiêu của Thái Nhạc Tam Thanh Phong, đâm liên tục ba kiếm, kình lực của kiếm sau còn mạnh hơn kiếm trước.

Một cơ quan con rối vừa nặng vừa mạnh như Hồi Xuân mà ăn ba kiếm của Sơn Hà Vô Dạng xong cũng bị đánh vào trạng thái mất trọng lượng.

"Ngươi thua!"

Sơn Hà Vô Dạng đâm xong ba kiếm, đột nhiên làm ra một dáng đứng rất quyến rũ và gái tính, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, thúc giục nội lực đến cực hạn, ánh vàng chói mắt từ trên thân kiếm tản ra bốn phía.

"Ha ha ha!"

Vương Viễn nhìn thấy tư thế yêu mị xinh đẹp của Sơn Hà Vô Dạng thì nhịn không được cười nói: "Thú vị đấy, chiêu này sư nương dạy! Đúng không Bôi Tử…"

Vương Viễn tính trêu chọc Bôi Mạc Đình.

Thế mà đối tượng bị trêu chọc lại tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Đúng vậy, chiêu này chính là do sư nương dạy! Con rối của Linh tỷ bị tổn hại chắc rồi!"

"???"

Vương Viễn chả hiểu ra làm sao.

Sơn Hà Vô Dạng đã đâm một kiếm tới.

"Ầm!!!"

Một tiếng vang thật lớn, trường kiếm của Sơn Hà Vô Dạng đã đâm vào cánh tay Hồi Xuân.

"Rắc!"

Cánh tay Hồi Xuân đứt lìa!

[Vô Song Vô Đối, Ninh Thị Nhất Kiếm]!!!

"Mẹ nó!"

Một kiếm Sơn Hà Vô Dạng mới đâm xuống kia khiến nhóm Một Đám Ô Hợp giật nảy mình.

Mặc dù ngoại trừ Vương Viễn ra, không ai trong nhóm biết thuộc tính cơ quan con rối của Độc Cô Tiểu Linh, nhưng cả đám biết nó tốn không ít tiền, dùng tất cả vật liệu tốt nhất trên thị trường để chế tạo.

Tiền nào của nấy.

Xem ở phương diện tiêu tốn tiền bạc thì chất lượng của con rối này hiển nhiên không thấp, nếu không trước đó sao có thể đỡ được nhiều kiếm của Sơn Hà Vô Dạng đến vậy.

Nhưng chẳng ai ngờ một kiếm vừa rồi lại có uy lực mạnh mẽ đến thế, ngay cả con rối Độc Cô Tiểu Linh tốn bao nhiêu tiền làm ra cũng bị đâm hỏng tại trận.

"Kiếm pháp đẹp đấy!"

Vương Viễn thấy thế càng là nhịn không được hô to.

Đường kiếm mới nãy của Sơn Hà Vô Dạng mặc dù chỉ là một chiêu nhưng ra tay đơn giản tự nhiên, uy lực mạnh mẽ vô song, dùng từ trong nghề thì đây chính là trau dồi các kỹ năng cơ bản, đạt tới cảnh giới “tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà xử lý đơn giản.

Võ học phái Hoa Sơn chú trọng vào thân pháp và xuất thủ, ở trong mắt Vương Viễn là thích màu mè, nhưng một kiếm mới nãy lại khác biệt hoàn toàn với các công pháp khác, cảnh giới nghiễm nhiên cao hơn không biết bao nhiêu.

"?"

Nghe thấy Vương Viễn lớn tiếng khen hay, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào hắn.

Vương Viễn vội vàng nói: "Các ngươi nói đi, có phải trông ti tiện lắm không? Hành động này quá ti tiện!"

"Đúng! Cực tiện!"

Mọi người nhìn Vương Viễn, nghiêm túc gật đầu.

"Hồi Xuân!!!"

Khi Hồi Xuân bị gọt mất cánh tay, người lo lắng nhất chính là Độc Cô Tiểu Linh. Cơ quan con rối vốn là vật phẩm tiêu hao, nếu là đạo cụ dùng để chiến đấu, bị tổn hại là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Hồi Xuân lại không giống vậy, nó là thứ cô nàng dùng tiền làm ra, là hàng hiệu một trăm phần trăm.

Một kiếm của Sơn Hà Vô Dạng đâu có phải chặt mất một cánh tay của con rối, căn bản là chặt mất toi một đống bạc! Độc Cô Tiểu Linh nhìn mà xót ruột xót gan!

"Ớ???"

Sơn Hà Vô Dạng nghe thấy tiếng la của Độc Cô Tiểu Linh thì hơi ngẩn ra, sau đó chợt nở nụ cười.

Bởi vì y đột nhiên phát hiện mình đã tìm được nhược điểm thực sự của đối thủ.

Đúng vậy, chỉ cần giết Độc Cô Tiểu Linh, con rối có mạnh đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì… Nhưng cô nàng này có khinh công cao, còn biết bay nữa, muốn giết chết cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên bản thân cô cũng không được tính là một nhược điểm tuyệt đối.

Mà điểm yếu thực sự của Độc Cô Tiểu Linh chính là con rối này.

Bởi vì nó quý!

Người chơi chết rồi, cùng lắm bị rớt một tầng cảnh giới võ học, thi đấu trên lôi đài ngay cả trừng phạt khi tử vong cũng không có, thế nhưng trang bị hay cơ quan con rối mà bị hỏng là hỏng thật luôn… Con rối Hồi Xuân có thuộc tính cực mạnh, dĩ nhiên phải tiêu tốn không ít tiền, Độc Cô Tiểu Linh dĩ nhiên sẽ không cam lòng trơ mắt nhìn đối thủ phá hủy cơ quan con rối của mình.

"Ngươi có xuống không?"

Sơn Hà Vô Dạng khua trường kiếm, hất cánh tay rơi trên mắt đất của con rối lên, tay còn lại chỉ về phía Độc Cô Tiểu Linh: "Ngươi mà còn không xuống ,ta sẽ phá nó!"

"Ôi mẹ ơi, hèn hạ quá!"

Khán giả nghe vậy thì bất ngờ không thôi, bọn họ trăm lần nghìn lần không ngờ tới một cao thủ cấp cao như Sơn Hà Vô Dạng cũng sẽ dùng đến loại thủ đoạn này.

"Thấy không, đây chính là cao thủ chuyên nghiệp! Tùy từng thời điểm mà lôi ra một thủ đoạn hợp lý!" Bách Chiến Vô Địch miễn cưỡng thổi phồng.

Đám Ngũ Nhạc Hùng Phong cúi đầu xì xào bàn tán: "Ôi cha mẹ ơi, mất mặt quá đi thôi, đối phó với một nữ cơ quan sư mà lão đại còn phải dùng "con tin" để áp chế."

"Dốt nát, nó có phải người(*) đâu mà gọi vậy?"

(*)Con tin =人质. Ở đây đang vặn vẹo chữ nghĩa, vì Hồi Xuân không phải con người.

"Liên quan gì đến ngươi! Con rối cũng tính là người!"



Thực ra Sơn Hà Vô Dạng nói vậy cũng là đang khoác lác.

Con rối này của Độc Cô Tiểu Linh sao có thể dễ dàng bị phá hủy được.

Công pháp trong tay y có thể làm bị thương Hồi Xuân chỉ có một chiêu "Ninh Thị Nhất Kiếm" mà thôi, ngay cả công pháp lấy khí ngự kiếm "Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm" cũng chỉ khiến con rối hơi chao đảo tí chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận