Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1039: Ám khí hạt táo của Cầu Thiên Xích

Vương Viễn thuận tay đẩy Tống Dương ra sau lưng, tiếp nhận cây đuốc trong tay cô, ném tới phía âm thanh truyền tới.

"Bụp!"

Nhưng mà cây đuốc bay trên không trung được một nửa, giống như đột nhiên gặp phải chướng ngại gì đó, bị đánh rơi xuống đất.

Một màn quỷ dị như thế càng khiến mọi người sởn tóc gáy.

"Là, là quỷ sao?"

Công Tôn Lục Ngạc hoảng sợ đến cực điểm, nhỏ giọng hỏi.

Không ngờ, âm thanh bên trái đó lại khóc cười một trận, kêu lên: "Đúng vậy, ta là quỷ, ta là quỷ, ha ha, ha ha!"

"Giả thần giả quỷ!"

Nghe thấy người nọ tự xưng là quỷ, Vương Viễn lập tức tiến lên phía trước, nhặt cây đuốc lên rồi đi tới, vòng quanh hai vòng, trước mắt đột nhiên sáng ngời.

Dựa theo ánh sáng, Vương Viễn thấy rõ bộ dạng người nọ.

Chỉ thấy một bà bà trọc đầu nửa người trần trụi khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt giận dữ, nghiêm nghị sinh uy.

"Móa ơi!"

Thế này còn không bằng không nhìn thấy, Vương Viễn không khỏi hít ngược một hơi, sau lưng nổi hết da gà.

Con mẹ nó, đây rốt cuộc là người hay quỷ?

Nhưng hắn lại thấy chỗ lão bà bà kia ngồi là một hang đá tự nhiên, sâu không thấy đáy, trên đỉnh có một lỗ hổng lớn tầm một trượng, ánh nắng từ lỗ hổng đó chiếu rọi vào trong. Mà ở mặt đất cách lỗ hổng đó hơn trăm trượng, nơi ánh nắng vẫn có thể chiếu tới thì mọc không ít cây táo.

"Rốt cuộc là cái gì, là người hay quỷ?"

Nghe thấy Vương Viễn kêu lên, mấy người Tống Dương cũng chạy nhanh tới, sau khi nhìn thấy lão bà bà này thì ai nấy đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Người này bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, thật sự rất đáng sợ.

"Cô nương, dáng vẻ ngươi thật xinh đẹp."

Lão bà bà ngẩng đầu nhìn lên, rồi cười nói.

"Quá khen quá khen!"

Tống Dương khiêm tốn nói.

"Ta không nói ngươi!" Lão bà bà giận quát: "Ta nói nàng kia!"

Nhìn theo ánh mắt lão bà bà thì thấy bà ấy đang nhìn chằm chằm Công Tôn Lục Ngạc.

"Lão tiền bối, xin chào!" Công Tôn Lục Ngạc thật cẩn thận bắt chuyện.

"Lão tiền bối?"

Lão bà bà kia nhìn chằm chằm Công Tôn Lục Ngạc hỏi: "Cha ngươi có phải Công Tôn Chỉ hay không?"

"Sao bà biết?" Công Tôn Lục Ngạc có chút kinh ngạc.

"Ngươi có phải tên là Công Tôn Lục Ngạc không, năm nay mười tám, sinh nhật là mùng ba tháng hai..." Lão bà bà lại nói.

"Chuyện này..."

Công Tôn Lục Ngạc nghe vậy, lui về phía sau từng bước, trong mắt tràn ngập hoảng sợ: "Bà... Bà rốt cuộc là ai?"

"Ha ha, ha ha ha!"

Toàn thân lão bà bà run run, trong mắt tràn đầy nước mắt cười to nói: "Bảo bối thân ái, mẹ con nhớ con thật khổ sở!"

"Mẹ!"

Công Tôn Lục Ngạc nghe vậy thì nhìn kỹ lão bà bà kia, sau đó nước mắt chảy dài, nhào vào người lão bà bà.

Hai người ôm nhau khóc rống.

"Hóa ra đây là mẹ của Tiểu Lục à..."

Vương Viễn đột nhiên có chút thất vọng.

Từ chỗ Công Tôn Lục Ngạc hắn đã biết, võ công của Công Tôn Chỉ là do lão bà của ông ta truyền thụ. Vương Viễn vốn còn muốn dùng chuyện Công Tôn Chỉ tìm người thứ ba, châm ngòi để cho lão bà ông ta xử lý, kết quả Công Tôn Lục Ngạc lại nói mẹ nàng đã chết.

Hiện tại thật vất vả tìm được mẹ nàng, nhưng nhìn bộ dạng này của mẹ nàng, cho dù không chết thì cũng không đối phó được với lão tặc Công Tôn Chỉ.

"Tiểu Lục à... Đừng khóc..."

Vương Viễn tiến lên phía trước, đang định nói gì đó.

"Phi, phi!"

Đột nhiên ánh mắt lão bà bà kia trở nên hung ác, há miệng phun một cục đờm về phía Vương Viễn.

Vương Viễn không ngờ lão bà bà này lại ác độc như thế, tất nhiên là không kịp né tránh, bất ngờ không đề phòng bị cục đờm đánh trúng ngực.

"Duang!"

Một âm thanh trầm đục vang lên, Vương Viễn chợt cảm thấy ngực như bị người ta đấm một quyền, không tự chủ mà lui về sau mấy bước.

"???"

Vương Viễn chấn động, cúi đầu nhìn thì thấy cục đờm đó rõ ràng là một ám khí.

Lão bà bà kia thấy Vương Viễn chỉ bị mình đánh lui về sau mấy bước mà không chịu chút thương tổn nào thì cũng nheo mắt lại, trong lòng khẩn trương.

"Mẹ! Nhóm Ngưu đại sư và Dương đại ca đều là người tốt!" Công Tôn Lục Ngạc vội vàng ngăn cản.

Nàng đã được chứng kiến thực lực của Vương Viễn, đây là ác nhân không sợ độc hoa Tình, còn có thể xé mở Ngư Võng Trận. Nếu đánh nhau thật, thì với bộ dạng này của lão nương nhà mình, tất nhiên không phải đối thủ của Vương Viễn.

"Các ngươi có phải người của Công Tôn Chỉ không?" Lão bà bà hung ác hỏi.

"Cháu trai mới là người của Công Tôn Chỉ!" Vương Viễn trả lời.

Công Tôn Lục Ngạc cũng nói lại đại khái nguyên nhân mà mấy người xuất hiện ở nơi đây cho lão bà bà kia nghe.

"Tốt, tốt, tốt!"

Nghe xong cảnh ngộ của mấy người, lão bà bà nói liền ba tiếng tốt: "Quả nhiên trời không tuyệt đường người! Chỉ cần các ngươi mang ta ra ngoài, ta sẽ đối phó Công Tôn Chỉ giúp các ngươi!"

"Ha ha ha!"

Vương Viễn không nhịn được cười nói: "Dì cả à, cứu bà ra ngoài không thành vấn đề, nhưng bà đừng chơi bọn ta. Bà nhìn cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của mình đi. Bà có thể đánh thắng được Công Tôn lão tặc à?"

"Ha ha ha!"

Lão bà bà cười điên cuồng: "Một thân bản lĩnh của Công Tôn lão tặc là ta truyền dạy, há có thể là đối thủ của ta? Cho dù hiện tại ta có bộ dạng này, muốn đối phó với ông ta vẫn dễ như trở bàn tay! Đại hòa thượng, ngươi không tin ta?"

"Vậy vì sao bà còn..." Vương Viễn nhìn thoáng qua sơn động, không cần nói cũng biết.

"Hừ! Còn không phải do lão cẩu kia ám toán!"

Lão bà bà kể lại một lần chuyện vì sao bản thân lại bị ném vào chỗ này.

Nguyên văn khoảng mấy ngàn chữ, nên tác giả sẽ không câu chữ lừa tiền. Tóm tắt đại khái như sau. Lão bà bà này tên là Cầu Thiên Xích, ca ca của bà là chưởng môn Thiết Chưởng bang - Cầu Thiên Nhận.

Vương Viễn cũng đã nghe nói tới bang chủ Thiết Chưởng bang - Cầu Thiên Nhận, nghe nói là đại cao thủ gần với tuyệt đỉnh, ngay cả Thiên Hạ Ngũ Tuyệt cũng không dám coi khinh ông ta.

Không thể ngờ lão bà bà này lại có lai lịch lớn như thế.

Cầu Thiên Xích là lão bà nguyên phối của Công Tôn Chỉ, làm người ngang ngược bá đạo, giết tiểu tình nhân của Công Tôn Chỉ.

Công Tôn Chỉ ghi hận trong lòng, ám toán Cầu Thiên Xích, sau khi cắt đứt gân tay gân chân thì ném vào đây. Lão bà bà này dựa vào mấy cây táo trong động mà ngoan cường sống sót, cũng luyện thành tuyệt kỹ phun hạt táo.

Chuyện xưa này, vô cùng cố gắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận