Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1540: Lăng Hư Tử phái Thanh Thành (2)

“Không môn không phái?”

Lăng Hư Tử đột nhiên cười: “Xem cách ăn vận này của ngươi, còn tưởng ngươi là đệ tử Phạm Thiên Tông, nếu ngươi đã không môn không phái vậy cũng dễ xử thôi!”

“?”

Lăng Hư Tử này có hơi bỉ ổi, cảm giác nếu như Vương Viễn là người của Phạm Thiên Tông, thì lão ta cũng sẽ không dám nói như vậy.

“Nghe nói Đa Tí Hùng Mao Thái chết trong tay ngươi?” Lúc này, Lăng Hư Tử chuyển đề tài, hỏi Vương Viễn.

“Ngươi có ý gì?” Vương Viễn híp mắt hỏi.

“Ha ha.”

Lăng Hư Tử cười ha ha, đáp: “Nghe nói Mao Thái này và Thanh Thành ta cũng có chút nguồn gốc, không biết một thanh Xích Âm Kiếm đó của gã có nằm trong tay ngươi không? Nếu như ngươi giao Xích Âm Kiếm đó cho phái Thanh Thành chúng ta, vậy chuyện ngày hôm nay, lão phu sẽ không truy cứu nữa.”

Lăng Hư Tử đã nói đến thế rồi, Vương Viễn cũng biết cái thứ hàng này có suy nghĩ gì. Muốn cướp phi kiếm thì nói cướp phi kiếm là được, còn bày đặt gì mà Mao Thái với phái Thanh Thành có nguồn gốc…

Hơn nữa, người này thân là tiền bối ở phái Thanh Thành, nhưng hành vi ỷ mạnh hiếp yếu, mềm nắn rắn buông, bắt chẹt tu sĩ hậu bối này thực sự có hơi vô sỉ. Xem ra phái Thanh Thành ở tiên linh giới và phái Thanh Thành ở phàm gian giới cùng một đức hạnh, tên nào cũng chẳng phải thứ tốt đẹp.

“Vậy nếu ta không trả thì sao?” Vương Viễn vận chuyển Cửu Chuyển Huyền Công, hỏi với vẻ bình tĩnh.

Thuộc tính của Xích Âm Kiếm đối với Vương Viễn sở hữu Huyền Quy Kiếm mà nói, không có gì khác biệt so với rác rưởi, nhưng nếu ném ra thị trường, ít cũng phải bán được ba đến năm viên linh thạch thượng phẩm.

Chút tiền này hối đoái thành vàng cũng chỉ được mấy trăm lượng vàng mà thôi, Vương Viễn không hiếm lạ, nhưng thái độ của Lăng Hư Tử lại khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Chuyện dọa nạt bắt chẹt này, ngày thường hắn cũng làm không ít, nhưng ít nhất hắn ra tay có lý do chân chính, nếu thật sự bàn cho ra nhẽ, cho dù thủ đoạn của hắn có nham hiểm cỡ nào, cũng sẽ không làm mất mặt môn phái.

Nhưng Lăng Hư Tử lại tùy tiện lôi tên tuổi ra, muốn dọa dẫm bắt chẹt người ta, khiến Vương Viễn cũng cảm thấy nhục cho lão ta.

“Vậy lão phu phải bàn chuyện ngươi làm đồ nhi của ta bị thương với ngươi rồi!” Lăng Hư Tử mỉm cười, lộ ra vẻ mặt ngươi làm khó dễ được ta đấy, xem ra lão ta đã ăn chắc Vương Viễn rồi.

“Lăng Hư Tử tiền bối nói đúng!”

Vương Viễn cười ha ha, lôi phi kiếm ra đưa tới, nói: “Xích Âm Kiếm này chính là phi kiếm của Mao Thái, hôm nay ta sẽ trả nó lại cho chủ cũ…”

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!” Lăng Hư Tử vừa duỗi tay nhận phi kiếm, vừa nói với Trúc Diệp Thanh ở một bên: “Đồ nhi, Xích Âm Kiếm này sẽ là của ngươi, coi như là pháp bảo bồi thường cho ngươi đi.”

Phi kiếm bậc hai đổi cho pháp bảo bậc một, Lăng Hư Tử thật sự đã tính toán xong cả rồi.

Thế nhưng ngay khi lão ta định nhận Xích Âm Kiếm, Vương Viễn đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở tay thu Xích Âm Tiếm vào trong túi, đồng thời đột nhiên bước lên một bước dán sát vào Lăng Hư Tử, vung mạnh một chưởng vỗ thẳng vào mặt lão ta.

Một chưởng này, Vương Viễn vốn định chụp vào mặt lão ta, nhưng vóc dáng của người này quá thấp.

“Bốp!”

Vương Viễn có thần lực cỡ nào, một chưởng bất ngờ không kịp phòng bị này chụp lên mặt của Lăng Hư Tử, lão ta bị đánh bay đi ước chừng mười mấy trượng ngay tại trận, rồi rơi xuống đất nặng nề, ngã xuống đất còn lăn vài vòng mới xem như dừng lại được.

“Cái đệt?”

Mấy người Yên Vô Vân thấy Vương Viễn không ho he gì, đã đột nhiên tung một chưởng đánh bay Lăng Hư Tử, tất cả đều trực tiếp sững sờ.

Hòa thượng này dã man như vậy sao? Đại tu sĩ Kim Đan kỳ mà hắn cũng dám tấn công? Quả nhiên là cả gan làm loạn như trong lời đồn.

Ngược lại mấy người cũng muốn giúp Vương Viễn, nhưng tu vi của Lăng Hư Tử quá cao, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, trong lúc nhất thời vô cùng lúng túng.

“Đồ khốn! Dám đả thương sư phụ ta!”

Trúc Diệp Thanh thấy Lăng Hư Tử bị đánh, trước tiên cũng kinh ngạc, sau đó gọi phi kiếm ra, đâm về phía Vương Viễn.

“Chỉ dựa vào ngươi?”

Vương Viễn duỗi tay phải ra, dùng một chiêu [Hồ Giảo Man Triền] tóm lấy phi kiếm trong tay, tiếp đó dùng một chiêu [Hoành Xung Trực Chàng] xông trước mặt Trúc Diệp Thanh, tay trái mở ra tóm lấy cổ của gã ta, rồi đột nhiên dùng sức.

“Rắc!” Một tiếng.

Cổ của Trúc Diệp Thanh bị bẻ gãy, cảnh tượng trước mắt gã ta chuyển đổi, lại về điểm sống lại.

Lúc này, Lăng Hư Tử mặt toàn máu me cũng đã bò dậy, vỗ vào hồ lô bên hông một cái, một ngọn lửa màu đỏ thẫm cách mười mấy trượng phun về phía Vương Viễn. Đồng thời tay lão ta bấm kiếm quyết, trường kiếm bay ra khỏi vỏ.

Lăng Hư Tử đó có tu vi Kim Đan kỳ, nên hiển nhiên thực lực của lão ta không thể đánh đồng với Trúc Diệp Thanh.

Đối mặt với Nam Minh Li Hỏa của Lăng Hư Tử, Vương Viễn cũng không hề đón đỡ, mà lăn sang trái một cái, quỳ rạp trên mặt đất tránh ngọn lửa phun ra từ trong hồ lô, tiếp đó hai tay chống lên mặt đất, hai chân đạp mạnh xuống.

“Ầm!”

Dưới chân hắn bị đạp ra một cái hố to, còn Vương Viễn thì lại chạy về phía Lăng Hư Tử với tốc độ cực nhanh giống như viên đạn. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã vượt qua khoảng cách mười mấy trượng, cách Lăng Hư Tử không xa.

“Vạn Thiên Khuynh Thành!”

Lăng Hư Tử thấy thế thì ngạc nhiên, vội vàng nhảy về sau kéo dài khoảng cách, ngón tay bấm kiếm quyết, phi kiếm hóa thành mấy chục đường kiếm quang xoay quanh đâm về phía Vương Viễn.

Vương Viễn không tránh không né, giơ cánh tay phải lên bảo vệ vị trí yếu hại trên gương mặt, bước chân không hề dừng lại một chút nào.

Chung quy Lăng Hư Tử vẫn còn đang thi triển pháp thuật, không kịp giẫm lên phi kiếm, hiển nhiên tốc độ không bằng Vương Viễn.

“Keng keng keng keng!”

Kiếm rơi xuống trước người Vương Viễn đều bị bắn văng đi, ngay sau đó hắn đã xông tới trước mặt Lăng Hư Tử.

“Cái này…”

Lăng Hư Tử chưa từng gặp qua đại hòa thượng nào hung hãn như thế, lúc này hiển nhiên khí thế của Vương Viễn đã áp chế lão ta, thấy hắn áp sát, Lăng Hư Tử vừa liên tục lùi về sau, vừa chỉ huy phi kiếm đâm ngang dọc trái phải về phía Vương Viễn một cách luống cuống.

Tuy tu vi của Lăng Hư Tử cao hơn Vương Viễn hai cảnh giới, nhưng miễn dịch chín mươi phần trăm sát thương, cộng thêm một thân phòng thủ mạnh mẽ của Vương Viễn, khiến đòn tấn công của lão ta cũng không có hiệu quả quá lớn đối với hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận