Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 218: Quyền sở hữu bản quyền võ học

Huống chi Tung Dương Chân Khí thân là công pháp hộ thể, còn có tấn công và phòng thủ của y được cộng thêm, dựa vào tu vi của mấy người Vương Viễn lúc này, hiển nhiên khó mà đánh vỡ được chân khí hộ thể của Phí Bân.

Tuy nói vậy, nhưng ý nghĩa tồn tại của BOSS chính là bị người chơi lật đổ, Phí Bân thân là BOSS cuối cùng của nhiệm vụ xuất sư, được định vị là mục tiêu cho người chơi cấp ba mươi.

Dựa theo cài đặt của hệ thống thì người chơi cấp ba mươi ngoài kỳ ngộ ra, thì không thể nào học được võ học trung cấp, nội lực của người chơi ở cấp bậc này có thể thâm hậu đến mức nào?

Nếu đã như vậy, Phí Bân chắc chắn còn có một phương thức tấn công khác, hệ thống có vô sỉ đến đâu cũng không thể làm ra một BOSS vô địch được, xem ra người này chắc hẳn có nơi mà chân khí không thể bảo vệ được!

Ngay lúc Vương Viễn còn đang vướng vào trong những suy tư thầm kín, thì Mario nhìn thấy Phí Bân bị Vương Viễn quấn lấy, vì thế sử dụng Khinh công Thê Vân Tung, lén lút vòng ra sau Phí Bân.

“Hê hê! Ta cho ngươi cướp vũ khí của ta này! Ăn một kích ‘Đoạn Tử Tuyệt Tôn’ của ta đây!”

Chỉ thấy Mario cười bỉ ổi, đưa tay phải dùng Hổ Trảo xuống dưới, duỗi năm ngón tay lên đũng quần của Phí Bân, sau đó bóp mạnh một phát.

Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ có tổng cộng mười hai đường! Mỗi một chiêu đều nắm vào những nơi yếu hại như eo và bụng của người ta. Đặc biệt là chiêu “Đoạn Tử Tuyệt Tôn”. Tuy chỉ là thức thứ hai trong bộ công pháp này, nhưng cũng là chỗ tinh túy nhất của Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ.

Mario là người đáng khinh, phái Võ Đang có nhiều võ thuật chân chính như thế nhưng lại không kiên trì tu luyện, chỉ thông suốt mỗi một chiêu này, có chuyện hay không cũng đều lôi ra dùng một chút. Vừa rồi Phí Bân đã cướp vũ khí của Mario, hiển nhiên hắn ta muốn cho y một phát tàn nhẫn đầy bất ngờ rồi.

Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”!

“É!!!”

Cùng lúc đó, Phí Bân phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

- 5000

Một sát thương cực lớn nổi lên trên đầu Phí Bân.

“Ế?”

Vương Viễn thấy thế, không khỏi nhướn mày.

“Đáng chết!”

Bị móng vuốt của Mario tóm đúng chỗ đó, Phí Bân vừa thẹn vừa giận, sau khi lấy lại bình tĩnh thì vung cánh tay phải ra sau.

“Bốp!”

Khuỷu tay phải của Phí Bân đập lên mặt Mario, một kích này đánh bay Mario về sau.

Sau khi đánh bay Mario, chuyện này vẫn chưa tính là xong. Phí Bân đẩy Vương Viễn ra, xoay người nhún người nhảy lên, giơ một chưởng theo sát sau đó, thề phải đánh chết Mario ngay tại chỗ.

Ngẫm lại cũng đúng thôi, Phí Bân tốt xấu gì cũng là cao thủ nổi tiếng trên giang hồ, bị người ta dùng một tay tóm vào đúng chỗ đó, cho dù là về mặt sinh lý hay là tâm lý đều chịu tổn hại không nhỏ, đừng nói Phí Bân là loại người lòng dạ độc ác, dưới loại tình hình này đổi lại là người khác cũng muốn giết người cả thôi.

Thế nhưng một chưởng của Phí Bân còn chưa rơi xuống, thì đột nhiên dưới háng lại đau nhức.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một móng vuốt còn to và có lực hơn cả vừa rồi, duỗi ra từ phía sau bóp vào háng mình, quay đầu lại thì chỉ thấy Vương Viễn nhoẻn miệng cười với mình.

Cái đầu cực đại ấy sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, biểu cảm tươi cười của hắn thật là độc ác.

“Ui chao, lão Ngưu, vậy mà ngươi lại không biết xấu hổ học trộm tuyệt học Võ Đang chúng ta!”

Thấy Vương Viễn sử dụng tuyệt học của mình, Mario khá là kích động.

“Không phải võ công trong thiên hạ đều xuất phát từ Thiếu Lâm hay sao, thời điểm ta biết một chiêu này, thì ngươi còn đang giết lợn ở thôn tân thủ đấy nhé!” Vương Viễn bĩu môi, đưa ra lời phản đối về vấn đề sở hữu bản quyền một chiêu “Đoạn Tử Tuyệt Tôn” này.

Cũng không phải là chiêu thức vẻ vang gì, nhưng một hòa thượng và một đạo sĩ lại tranh cãi rất ác liệt.

“Ta cũng bóp nè!”

Mario không chỉ thanh minh ngoài miệng, mà trên tay cũng không yếu thế, vừa duỗi tay đã tóm xuống dưới háng của Phí Bân.

“Ta…”

Một phát tóm này không sao, dưới háng Phí Bân vừa mới trở lại bình thường thì lại đau, nét mặt vặn vẹo đến cực điểm, duỗi tay vịn lên người Vương Viễn theo bản năng.

“Ta tóm trả!”

Thấy Mario ganh đua với mình, Vương Viễn đương nhiên không chịu yếu thế, lại bóp mạnh một cái!

“Á…”

Cả người Phí Bân run rẩy, siết chặt hai nắm tay, phát ra một tiếng rên rỉ.

“Tới, tiếp tục đê!

Mario bóp một phát!

“Tiếp thì tiếp, sợ ngươi chắc!”

Vương Viễn lại nắm một cái!

Dưới sự tấn công liên tục không ngừng của hai người, biểu cảm và cơ thể của Phí Bân đạt được cùng nhận thức, vặn vẹo đủ kiểu…

Không biết làm sao mà dưới háng Phí Bân lại là vị trí yếu hại của Tung Dương Chân Khí. Phí Bân bị tấn công vốn khó có thể đánh trả, hiện giờ bị hai người liên tục công kích vào chỗ yếu hại, Phí Bân chưa dứt cơn đau này thì cơn đau khác lại tới, chỉ có thể đứng tại chỗ mặc hai người luân phiên hành hạ.

Điều Tử ngồi xổm ở nơi cách đó không xa, nhìn một màn trước mặt, đã khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Ngay cả đám người Mạt Đại cũng đều vô cùng kinh hãi.

Chẳng trách Thiếu Lâm và Võ Đang lại là ngôi sao sáng của võ học thiên hạ, lần này xem ra quả nhiên không phải chỉ là nói suông.

“Ôi!”

Điều Tử quay đầu nhìn thoáng qua tay phải của mình, cũng là Hổ Trảo, nhưng so với hai vị đại sư kia, thật đúng là còn kém khá xa.

Sát thương của việc tấn công vào nơi yếu hại vẫn khá cao, móng vuốt của hai người Vương Viễn và Mario đi xuống, đều có thể mang đi năm nghìn máu của Phí Bân.

Sau khi đọ sức mấy hiệp, cuối cùng thanh máu của Phí Bân cũng cạn sạch, nằm trên mặt đất với một nụ cười giải thoát.

Chỉ có mình y biết, rốt cuộc bản thân đã trải qua đau đớn gì trong mấy chục giây trước khi chết.

“Đừng có giả chết nhá!”

Thấy Phí Bân đi đời nhà ma nằm ngay đơ trên mặt đất, Mario đá mạnh một cước vào Phí Bân, nói: “Ngươi vẫn chưa nói hai ta ai chính phái hơn mà.”

“Hai vị thiếu hiệp…”

Nói sao thì Phí Bân cũng là cao thủ của phái Ngũ Nhạc, có hèn hạ thế nào cũng không đến mức chết rồi vẫn còn bị hành hạ thi thể.

Mạt Đại ở một bên cũng có chút không nhìn nổi nữa, vội vàng ngăn lại: “Hắn thật sự đã chết rồi, xin các ngươi đừng tiếp tục quất vào thi thể nữa thì hơn.”

“Hừ!”

Vương Viễn và Mario nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hừ lạnh một tiếng.

Mario nói lời khiêu khích một cách không phục: “Lần sau xin được chỉ dạy tiếp!”

“Tiếp bất cứ lúc nào!” Hiển nhiên Vương Viễn hoàn toàn không sợ hãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận