Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 705: Tiền nào của nấy

Trong trò chơi đan dược mặc dù trân quý, nhưng dù sao đó chỉ là thứ có tác dụng phụ trợ, giá trị có cao đến đâu cũng không cao hơn trang bị và công pháp quá nhiều.

Ba trăm năm mươi lượng vàng không phải là một con số nhỏ.

Trò chơi mở lâu như vậy, gia sản của người chơi bình thường cùng lắm chỉ đến mười lượng vàng, có năm mươi lượng vàng trên người đã xem như là người có tiền lắm rồi, tiền để dành đến ba chữ số đều là cao thủ cả.

Một món vũ khí cấp bậc Ưu Tú có giá trên dưới trăm lượng vàng.

Ba trăm năm mươi lượng vàng còn là giá sau khi chiết khấu 70% rồi đấy, tính ra giá gốc phải năm trăm lượng vàng… Số tiền này đủ để mua một viên Tạo Hóa Đan nhất phẩm.

“Dĩ nhiên là tiền công!”

Tề Ứng nói không chút khách sáo: “Đan dược thành phẩm ta sợ mỗi người các ngươi không thể mua được…”

“Sao ngươi không đi ăn cướp đi?” Mario nghẹn họng nhìn trân trối.

Bố tổ sư nó, tiền công đã mất năm trăm lượng vàng, đây rốt cuộc là đan dược thần tiên gì?

Đến cùng là đan dược đó quá trân quý hay do Tề Ứng tâm địa xấu xa?

Tề Ứng nghe Mario nói vậy thì cười tủm tỉm bảo: “Mở tiệm thuốc còn kiếm được tiền nhanh hơn đi ăn cướp nhiều… Luyện dược tốt xấu gì cũng là dùng kỹ thuật kiếm cơm ăn, cướp bóc là hành vi không có hàm lượng kỹ thuật, Tề mỗ khinh thường làm thế.”

“Ngài nói đúng là rất có lý!”

Vương Viễn phục sát đất, sau đó móc một tờ ngân phiếu ra đưa cho y.

“Được! Tốt lắm!”

Tề Ứng hài lòng nói: “Được rồi, ngươi có thể đi tìm nguyên liệu!”

“Nguyên liệu còn cần chúng ta tìm à?”

Lần này, ngay cả Vương Viễn cũng nhịn không được hỏi lại.

Tên Tề Ứng này đúng là quá quắt, luyện dược lấy tiền hắn có thể nhịn, bởi vì hắn không để ý mấy chuyện vặt vãnh.

Tiền công cũng không thành vấn đề, Vương Viễn không thiếu tiền, tài liệu và đan dược tốt đều khá đắt đỏ, chuyện này hắn có thể hiểu được.

Nhưng mình đã tiêu đến ba trăm năm mươi lượng vàng rồi, tên khốn nạn kia còn nói phải tự mình chuẩn bị vật nguyên liệu. Đừng bảo là y lấy oán trả ơn đấy nhé?

“Ngươi mua luôn ở chỗ ta cũng được!”

Tề Ứng nói: “Lão phu luyện dược nhiều năm, phần lớn nguyên liệu ở đây vẫn có… Chiết khấu cho ngươi 70%...”

“Khượm đã khượm đã, để ta phân tích lại cái đã!”

Vương Viễn ngắt lời Tề Ứng: “Ba trăm năm mươi lượng vàng không bao gồm cả tiền nguyên liệu đúng không?”

“Đúng vậy!” Tề Ứng gật đầu.

“Vậy ta không chế thuốc nữa có được không?” Vương Viễn hỏi.

“Được! Nhưng không hoàn lại tiền!” Hiển nhiên Tề Ứng rất rõ Vương Viễn đang suy nghĩ gì.

“Ta…”

Vương Viễn phải goi là sụp đổ. Nếu Tề Ứng này không phải NPC chính phái, hắn chắc chắn sẽ lôi thiền trượng ra nện một phát.

“Người trẻ tuổi! Hành tẩu giang hồ phải hiểu được một chuyện!” Tề Ứng thấy vẻ mặt của Vương Viễn, lời ít ý nhiều mà nói: “Tiền nào của nấy, vật có giá trị của nó. Thứ ngươi đưa cho ta chính là thuốc tiên đấy!”

“…”

Vương Viễn nghe vậy thì câm nín không thôi.

Với trí thông minh của hắn, tuyệt đối không phải kẻ ngu, ý của Tề Ứng thế nào hắn dĩ nhiên nghe hiểu.

Từ khi gia nhập Thiếu Lâm tự đến nay, Huyền Từ và các vị hòa thượng không chỉ một lần truyền thụ cho Vương Viễn đạo lý này… Ở đời chẳng có chuyện may mắn từ trên trời rơi xuống, đồ miễn phí đều là mánh khóe lừa đảo cả, kết quả mình gặt hái được luôn đi liền với công sức bỏ ra.

“Cho ta xin danh sách nguyên vật liệu!”

Suy tư mãi, cuối cùng Vương Viễn cắn răng đưa ra quyết định.

Bởi vì chuyện này đối với hắn là một cơ hội đổi đời.

Không chỉ riêng “Cửu Dương Chân Kinh”, võ học trong thiên hạ phần lớn đều cần ngộ tính, thứ không cần điều kiện này quá cao hiếm càng thêm hiếm. Người chơi bình thường chỉ cần chịu đầu tư, cột công pháp hầu hết đều đầy, mà võ học Vương Viễn học được chỉ có lác đác mấy môn, rất nhiều công pháp coi khá ổn nhưng hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ qua.

Nếu lần này có thể tăng ngộ tính lên thật, lựa chọn sau này của hắn sẽ nhiều thêm.

“Ha ha!”

Tề Ứng mỉm cười, đưa cho Vương Viễn danh sách nguyên liệu cần thiết để chế dược.

Vương Viễn còn không thèm liếc nhìn tờ danh sách dài lít nha lít nhít tên một đống nguyên liệu mà gửi thẳng cho Cung Hỉ Phát Tài.

“Không phải chứ lão Ngưu! Ngươi muốn đi tìm vật liệu thật hả? Tên kia không phải gạt ngươi đấy chứ?”

Mario thấy Vương Viễn yêu cầu danh sách thì vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Hàng xóm nhà ta từng bị lừa rồi, trước đòi mấy trăm đồng, sau lại thêm mấy nghìn đồng, qua qua lại lại một hồi cuối cùng ngay cả tiền dưỡng lão cũng bị lừa mất. Tên kia rõ ràng đang dùng cách như vậy để lừa ngươi.”

Có đôi khi rõ ràng trò lừa đảo đơn giản cực kỳ, nhưng cho dù là người cực thông minh cũng mắc lừa như thường.

Mario coi Vương Viễn là bạn bè, dĩ nhiên không muốn hắn bị lừa thảm.

“Không vấn đề gì!”

Vương Viễn khoát tay bảo: “Tiền tài chẳng qua là vật ngoài thân, nếu y luyện ra đan dược mà ta cần, ta mới có thể học được Cửu Dương Chân Kinh.”

“Ngươi học Cửu Dương Chân Kinh để làm gì?” Mario nghi ngờ hỏi: “Ngươi không đưa cho Trương Tam Phong à?”

“Đúng đấy!” Đinh Lão Tiên nói: “Trương Tam Phong là BOSS lớn như thế, phần thưởng lão cho ngươi chưa chắc đã thua kém Cửu Dương Chân Kinh.”

“Khì khì!”

Vương Viễn cười khì bảo: “Hàn độc của Trương Vô Kỵ cần chân khí của Cửu Dương Chân Kinh mới có thể bài trừ, nhưng cũng đâu cần ta đưa Cửu Dương Chân Kinh cho Trương Tam Phong mới làm được điều đó. Các ngươi đừng để mấy mánh khóe dùng từ của đám thiết kế trò chơi kia lừa gạt.”

“Chuyện này…”

Mario và Đinh Lão Tiên nghe Vương Viễn nói vậy thì câm nín không thôi.

Ôi cha mẹ ơi, đám thiết kế trò chơi này quả nhiên xảo trá, luôn luôn dùng những câu từ đầy vi diệu làm ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của người chơi một cách vô tri vô giác.

Đúng là vậy thật, lúc ấy Trương Tam Phong nói nếu lão học được cả bộ Cửu Dương Chân Kinh mới có thể cứu được Trương Vô Kỵ, nhưng đâu chỉ có mỗi mình lão biết cứu người… Nói cách khác, bất kể là ai học được Cửu Dương Chân Kinh cũng có thể cứu được Trương Vô Kỵ.

Mục đích của Trương Tam Phong chính là cứu sống Trương Vô Kỵ, chỉ cần cứu được người là sẽ có phần thưởng.

Vương Viễn đưa Cửa Dương Chân Kinh cho lão, dĩ nhiên có thể nhận được phần thưởng phong phú, nhưng dẫu sao đây cũng là tuyệt học nội công, đâu thể tùy tiện nói đưa là đưa. Nếu hắn tự học Cửu Dương Chân Kinh rồi tự đi cứu Trương Vô Kỵ thì không những bảo tồn được tuyệt học mà còn có thể nhận được phần thưởng nhiệm vụ của Trương Tam Phong. Đây mới là phương pháp giải quyết gần như mười phân vẹn mười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận