Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 684: Dương Tiêu trong nhà vệ sinh

“Dương đại thúc! Ta cũng kính ngươi một ly!”

Mario thấy Dương Tiêu uống trà của Trường Tình Tử thì cũng giơ tay nhận lấy chén trà trong tay đồng bạn.

“Dương đại thúc! Ta nữa!”

Bôi Mạc Đình cũng theo sát phía sau.

Vương Viễn và Đinh Lão Tiên đồng loạt bắt chước.

"…"

Làm việc không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được, đã tiếp trà của Trường Tình Tử, trà của những người khác Dương Tiêu cũng đành phải nhận lấy, tất cả đều uống cạn sạch.

Đám Vương Viễn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

“Tiểu Trường à, thuốc của ngươi chắc không có tác dụng đâu nhỉ?”

Vương Viễn nghi ngờ hỏi.

Lượng thuốc Trường Tình Tử bỏ vào là dành cho mười người, Dương Tiêu uống liên tiếp năm chén trà, nuốt toàn bộ thuốc trong ấm, lúc này mặt lại không đổi sắc, đúng là khiến người ta chấn động không thôi.

Quả nhiên là người mạnh nhất chỉ sau giáo chủ Ma giáo, nội công tu vi cường hãn vô song.

“Không thể nào!”

Trường Tình Tử liếc nhìn ấm trà, dứt khoát nói: “Ta phối loại này không biết bao nhiêu lần rồi, là thứ đại hàn, dược tính còn bày ra ở đó, sao lại không có tác dụng được, nếu thực sự không thành ta lại pha thêm bình nữa.”

“Từ từ đã!”

Vương Viễn khoát tay bảo: "Vừa mới uống xong, sao có thể thấy hiệu quả nhanh như vậy được! Ta không tin y nhịn nổi.”

“Ôi chao…”

Vương Viễn vừa dứt lời, Dương Tiêu đột nhiên nhướng mày, đứng ngồi không yên nói: “Dương mỗ đột nhiên có chút khó chịu, muốn ra ngoài một chút, mọi người cứ dùng bữa trước đi.”

Nói rồi y đứng lên rời khỏi sảnh Quang Minh.

Dương Tiêu lúc còn trẻ là một vị công tử đào hoa, thích phiêu diêu tự tại, già rồi vẫn là một trung niên đỏm dáng, đứng ngồi đi lại đều vô cùng phong cách. Lúc này y uống dính thuốc xổ của Trường Tình Tử, trong bụng xôn xao khó nhịn lại phải làm bộ điềm nhiên tiêu sái rời đi như không có việc gì, bộ dáng kẹp mông đi đường buồn cười đến cực điểm, năm người Vương Viễn nhìn mà thấy nhộn không thôi.

“Có theo sau ra tay không?”

Bôi Mạc Đình thấy Dương Tiêu rời khỏi sảnh Quang Minh thì nhịn không được muốn rút kiếm ra.

Mọi người chắc hẳn ít nhiều từng đau bụng tiêu chảy rồi, khẳng định không khó để lý giải tình cảnh của Dương Tiêu, lúc phân đã đến tận đít, đột nhiên có năm người đồng thời lao lên, bấy giờ Dương Tiêu nhất định phải được cái này mất cái kia, chưa biết chừng còn ị ra quần.

“Không vội!”

Vương Viễn khoát tay nói: “Dương Tiêu có võ công sâu không lường được, giờ chúng ta mà ra tay chưa chắc đã tóm được y. Nếu đánh rắn động cỏ để y chạy mất, chúng ta lại đang ở trong tổng đà Ma giáo, khẳng định thoát không nổi.”

“Vậy phải đợi tới khi nào?” Bôi Mạc Đình còn vội vàng muốn tìm Diệt Tuyệt xin Ỷ Thiên Kiếm đây.

“Đợi lúc y run chân thì ra tay!’ Vương Viễn cười tủm tỉm bảo.

“Đậu xanh rau má! Ngươi quá độc!”

Mọi người phải nói là kính nể hòa thượng này thực sự luôn, hắn đâu chỉ có biện pháp bẩn, tâm càng bẩn hơn.

Mấy phút sau, Dương Tiêu mặt mày hồng hào quay lại sảnh Quang Minh, tâm trạng trông vô cùng vui vẻ.

Điều này có thể lý giải được, dù sao ăn chay lâu ngày, khẳng định sẽ táo bón… xả được ra tâm trạng nhẹ nhàng khoan khoái là phải rồi.

Lại ngồi thêm mười mấy phút, sắc mặt Dương Tiêu dần trở nên tối sầm, tiếp tục chắp tay nói với mọi người: “Dương mỗ xin phép ra ngoài một chút.”

Nói rồi chạy chậm ra khỏi sảnh Quang Minh.

“Hai lần!”

Đám Vương Viễn không có ý tốt đếm số lần bị Tào Tháo rượt của Dương Tiêu.

Không bao lâu sau, Dương Tiêu lại trở về sảnh Quang Minh, lần này sắc mặt y ố vàng, tay trái còn xách lấy quần, vẻ mặt khá đau khổ.

“Ùng ục ùng ục ùng ục!"

Vừa trở lại chỗ ngồi, bụng Dương Tiêu lập tức phát ra tiếng vang quỷ dị.

“Xin lỗi không tiếp chuyện được!”

Lần này, Dương Tiêu không thèm để ý đến dáng đi tiêu sái gì nữa, đứng dậy kéo quần lên chạy như bay ra ngoài.

Tiêu sái tất nhiên quan trọng rồi, nhưng so với chuyện ị ra quần thì Dương Tiêu tình nguyện chật vật một chút.

“Ba lần!”

Cả đám nhẩm đếm thêm lần nữa.



Chung quy đó là lượng thuốc xổ dành cho mười người, tác dụng của nó phải bá đạo đến mức nào chứ… Dương Tiêu chạy tới chạy lui đến sắp phát khóc.

Vào lần thứ mười chạy ra, hai chân y bắt đầu run rẩy, hiển nhiên sắp không đứng vững được, Vương Viễn bèn liếc mắt ra hiệu với những người khác.

Cả đám nhìn nhau cười một tiếng, mang theo khuôn mặt gian trá nối gót sau lưng Dương Tiêu.

Nhà xí ở ngay góc rẽ khoảng sân nhỏ sảnh Quang Minh, sau khi Dương Tiêu lao vào đây, năm người Vương Viễn đã theo sát phía sau tiếp cận ngoài nhà xí.

“Tủm tủm!”

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng động buồn nôn vang lên, đám Vương Viễn vô thức bịt kín mũi.

“Giải quyết xong chưa?”

Dương Tiêu đang tụt quần xả đầy thoải mái thì đột nhiên nghe có tiếng người nói chuyện trên đầu, vội vàng ngẩng lên nhìn, chỉ thấy năm người trèo lên đầu tường nhìn xuống. Nhất là Vương Viễn cao lớn lại trọc đầu, đứng dưới ánh nắng mặt trời trông cực kỳ chướng mắt.

“Ngươi… Các ngươi muốn làm gì?”

Dương Tiêu là người thông minh, thấy năm người Vương Viễn thì đột nhiên hoảng hốt trong lòng, vội vàng hỏi.

“Tính cho ngươi xem chút đồ tốt!”

Trường Tình Tử cười khì khì, vung tay lên, một luồng sương độc màu xanh từ trên trời giáng xuống, trùm về phía Dương Tiêu.

“Bích Lân Yên của Tinh Túc!”

Dương Tiêu đúng là người biết nhìn hàng, vừa mới thấy luồng sương xanh đã biết ngay chỗ nham hiểm của nó. Y ngay cả quần cũng không mặc, lập tức lăn mình về trước, ba lăng nhăng (dĩ nhiên đây chỉ là từ để hình dung thôi, trò chơi chắc chắn sẽ không giữ nguyên hình, thực ra chính là một mảng gạch men) lăn đến cửa nhà xí.

Nhưng đúng vào lúc này, không đợi Dương Tiêu đứng dậy, Vương Viễn đã xuất hiện ngay cửa, sử dụng Đại Kim Cương Chưởng, tích đủ sức lực vỗ một chưởng [Ngã Phật Từ Bi] ra.

“Vù!”

Dương Tiêu chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến tiếng gió của một chưởng lực mạnh mẽ, lập tức nhấc hai tay lên không chút suy nghĩ, vận kình đón đỡ.

Nội công của Vương Viễn hùng hậu đến cực điểm, lực cánh tay vô song, lại cộng thêm Phật pháp tầng mười, chưởng lực mạnh mẽ lại hung hãn.

Nội công của Dương Tiêu mặc dù không yếu, hơn nữa lại là BOSS, theo lý mà nói chưởng lực nhất định phải không kém Vương Viễn. Nhưng bây giờ Dương Tiêu mới bị Tào Tháo rượt mười lần, tay chân mềm nhũn run run, không còn tí sức nào, một thân công lực chỉ có thể vận dụng được hai ba phần. Huống hồ y hành động gấp gáp không có chuẩn bị, lấy đâu chịu nổi một kích vận đủ sức chờ phát động của Vương Viễn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận