Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 584: Đúng là có một cuốn sách

"Đó là điều dĩ nhiên!"

Vương Viễn gật đầu, xoay người nháy mắt với Lệnh Hồ Xung: "Xung ca, ta lục soát không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì!"

Lệnh Hồ Xung dang hai tay ra, chẳng có tí kháng cự nào.

"Ha ha!"

Vương Viễn mỉm cười, thò tay mò mẫm trong ngực Lệnh Hồ Xung.

"Phật châu của tiểu ni cô."

"Giày thối của Điền Bá Quang."

"Khăn tay của tiểu sư muội."

"Những đồ ngươi thu thập thú vị đấy!" Sau khi lôi ra một đống rác rưởi, Vương Viễn nhịn không được đùa cợt.

Lệnh Hồ Xung này đúng là giao du rộng rãi, ni cô hay dâm tặc, ai đến cũng không từ chối.

"Ha ha!"

Lệnh Hồ Xung cười ngượng, da mặt đã đỏ ửng.

Chẳng mấy chốc, đồ trong túi Lệnh Hồ Xung đều bị Vương Viễn lôi ra hết, thứ rác rưởi gì cũng có cả, chỉ là không có kiếm phổ.

"Ngưu đại sư, có phải còn chỗ ngươi chưa lục soát hay không?" Vương Nguyên Bá thấy thế ép hỏi.

Không khó để nhìn ra, nếu Vương Viễn không lục ra được một quyển sách, lão già này chắc chắn sẽ không bỏ qua.

"Để ta kiểm tra kỹ lại chút!"

Vương Viễn dĩ nhiên biết ý tứ của lão, cười cười duỗi tay ra, tiếp tục lần mò trong ngực Lệnh Hồ Xung, tiện tay rút ra một cuốn sách rồi làm ra vẻ ngạc nhiên thốt lên: "Ồ, đúng là có một cuốn sách này!"

"Soạt!"

Nghe thấy Vương Viễn hô lên, tất cả mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn lại.

Quả nhiên, chỉ thấy Vương Viễn nắm chặt một cuốn sách trong tay, bìa sách viết sáu chữ to “Tiếu Ngạo Giang Hồ Khúc Phổ”.

"Đại Xuân huynh đệ, ngươi…"

Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên nhìn Vương Viễn, như thể đang hỏi vì sao hắn phải lừa mình.

Mà Vương Viễn chỉ nhíu lông mày nhìn Lệnh Hồ Xung, ám chỉ y không cần lên tiếng.

"Tịch Tà Kiếm Phổ! Quả nhiên là Tịch Tà Kiếm Phổ!"

Hai huynh đệ Vương Trọng Cường thấy thế phấn khích kêu la.

Nhạc Bất Quần cũng lộ ra vẻ mặt kích động, hoàn toàn không có tí áy náy nào cả, cứ như thể Lệnh Hồ Xung căn bản không phải người của phái Hoa Sơn.

Nhạc Linh San nôn nóng nhìn, vẻ mặt cũng tràn ngập vẻ khó tin. Nhất là Lâm Bình Chi, sắc mặt hắn ta cực kỳ phức tạp, có thể thấy trong lòng đang đấu tranh vô cùng dữ dội.

Lệnh Hồ Xung mặc dù ham chơi nhưng bình thường rất yêu mến nhóm sư đệ sư muội phái Hoa Sơn, bây giờ lại thật sự tìm ra kiếm phổ trên người y, tâm trạng của bọn họ ra sao có thể tưởng tượng được. Cảm giác đó giống như người mà mình tôn kính nhất bất thình lình sụp đổ hình tượng.

"Lệnh Hồ hiền chất, ngươi còn lời nào muốn nói nữa không?" Vương Nguyên Bá nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Vương Viễn, hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với Nhạc Bất Quần: "Lệnh Hồ hiền chất chung quy cũng là đệ tử phái Hoa Sơn, xin Nhạc chưởng môn giải quyết!"

"Phái Hoa Sơn từ trước đến nay nổi tiếng với đạo quân tử, hôm nay dạy ra nghiệt đồ này, đúng là làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông phái Hoa Sơn!" Nhạc Bất Quần thở dài nói: "Giờ tang chứng vật chứng đủ cả, Nhạc mỗ không còn gì để nói."

"Vậy được rồi!"

Vương Nguyên Bá gật đầu, đứng dậy đi đến cạnh Vương Viễn, nhận lấy “Tiếu Ngạo Giang Hồ Khúc Phổ” trong tay hắn, liếc mắt nhìn thử.

Chỉ thấy bên trong viết vẽ ngoằn ngoèo, đủ loại chữ trông rất kỳ quái.

Võ công của Vương Nguyên Bá cũng tính là tàm tạm nhưng không đọc sách nhiều, chữ phổ biến thường thường có thể nhận ra, còn khúc phổ làm sao mà biết được, lão thầm kết luận đây chính là “Tịch Tà Kiếm Phổ” trong truyền thuyết, chắc chắn không sai vào đâu được.

"Lệnh Hồ hiền chất, từ đâu mà ngươi có được bộ “Tịch Tà Kiếm Phổ” này?"

Vương Nguyên Bá giơ khúc phổ, thản nhiên hỏi Lệnh Hồ Xung.

"Ha ha ha!"

Lúc trước ở Hành Dương Lệnh Hồ Xung từng kết bạn với Lưu Chính Phong, dĩ nhiên đã nghe qua về “Tiếu Ngạo Giang Hồ Khúc Phổ” này. Lệnh Hồ Xung thấy Vương Nguyên Bá thô tục như vậy, tưởng khúc phổ thành kiếm phổ nên nhịn không nổi ngửa mặt lên trời cười to, cười nửa ngày không dứt.

Nhạc Bất Quần nổi giận quát to: "Xung Nhi, tôn trưởng hỏi ngươi, mau thành thật khai báo đi, sao ngươi dám cả gan vô lễ như thế? Có còn phép tắc không hả?"

"Ha ha!" Vương Viễn đứng bên cạnh cười nói: "Nhạc chưởng môn nói vậy sai rồi. Vương Nguyên Bá sai cháu mình vu tội trộm kiếm phổ cho Lệnh Hồ thiếu hiệp, căn bản không coi Lệnh Hồ Xung là bạn bè, lấy đâu mà nhận là tôn trưởng?"

Vương Trọng Cường nghe vậy tức giận nói: "Sao ta phải làm bạn bè với một tên trộm cắp như thế chứ?"

"Kiếm phổ!?"

Vương Viễn thầm bật cười, cá mắc câu rồi, nhử tí mồi thôi mà ngươi đã nhảy tõm sang bên này đớp.

"Trên sách rõ ràng viết “Tiếu Ngạo Giang Hồ Khúc Phổ”, kiếm phổ quái đâu ra?" Vương Viễn trả lời với giọng điệu chẳng nóng chẳng lạnh.

"Hừ!"

Vương Trọng Cường nói: "Quyển sách này được tìm thấy ở trên người Lệnh Hồ Xung, không phải võ công phái Hoa Sơn cũng không phải “Tịch Tà Kiếm Phổ” thì là cái gì?"

"Ngươi nói phải thì cứ cho là vậy đi!"

Lệnh Hồ Xung tỏ vẻ ngu ngơ không thuốc chữa: "Hy vọng Kim Đao Lạc Dương các ngươi sớm ngày luyện thành Tịch Tà kiếm pháp, đao kiếm song tuyệt tung hoành thiên hạ!"

"Ha ha ha!"

Vương Nguyên Bá cười nói: "Lệnh Hồ hiền chất, biết sai mà sửa là điều chẳng gì tốt hơn. Nếu ngươi đã giao kiếm phổ ra, nể mặt mũi sư phụ ngươi, bọn ta sao có thể truy cứu nữa?"

Vừa nói, Vương Nguyên Bá vừa cất khúc phổ đi, nghiễm nhiên đã xác nhận Lệnh Hồ Xung ăn trộm, lúc này khuôn mặt tươi cười hớn hở kia rõ ràng đang giả bộ mình rộng lượng và khoan dung lắm.

Đây chính là hiệu quả mà Vương Viễn muốn.

Có một số người nếu không bị vả thẳng vào mặt thì sẽ chẳng bao giờ biết đau, Vương Nguyên Bá hiển nhiên chính là loại người như thế.

Trước đó, tất cả manh mối đều chỉ ra Lệnh Hồ Xung ăn trộm kiếm phổ, chẳng qua không có chứng cứ nên không thể đưa ra kết luận chắc cú. Trong tình huống này cho dù Lệnh Hồ Xung có giải thích thế nào đi nữa cũng không có ai chịu tin y, nếu Vương Viễn cưỡng ép kéo y đi, quá nửa hai người sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.

Gặp tình huống này trước tiên chỉ có thể xác nhận tội danh, sau đó lật ngược thế cờ mới tìm được đường sống trong chỗ chết.

Không thể không nói, cha con Vương gia kia khá phối hợp, Vương Viễn tiện tay cầm một quyển sách ra, mấy đại lão thần kinh thô kia đã cho rằng đó là “Tịch Tà Kiếm Phổ”. May mà quyển “Thiên Nhiệt Thân Quốc” hắn đã cho người khác rồi, nếu không giờ lấy ra có khi bọn họ còn tưởng là tuyệt thế thần công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận